OverviewTranscriptFrançais TranscriptionResources

Today we dive into the nightmare that is the growing tide of fascism worldwide and the prospects and perils this nightmare holds for public education.

My guest today is the renowned scholar, Henry Giroux.  He has a new book entitled American Nightmare: Facing the challenge of Fascism, which will be published in May.

Henry Giroux is the McMaster University Professor for Scholarship in the Public Interest and the Paulo Freire Distinguished Scholar in Critical Pedagogy.  He has written over 60 books and is considered one of the top educational thinkers today.

Citation: Giroux, Henry, interview with Will Brehm, FreshEd, 106, podcast audio, March 5, 2018. https://www.freshedpodcast.com/giroux/

Will Brehm 1:38
Henry Giroux, welcome to FreshEd.

Henry Giroux 1:41
Nice, Will. Wonderful to be on.

Will Brehm 1:43
You’ve written a new book called American Nightmare: Facing the Challenge of Fascism. Before getting into that book and America and what’s going on currently in America vis-a-vis public education, I just want to ask you, what went through your mind in November 2016 when you realized that Donald Trump won the presidency?

Henry Giroux 2:08
Well, I think what went through my mind was that there’s been a long series of assaults on American democracy and the United States, back especially to the 1970s, when the social contract was under siege and was appearing to collapse. And a discourse of demonization, racism, Islamophobia and objectification and commodification and privatization seemed to take over the country. I thought that Trump was the endpoint of this; he’s sort of the Frankenstein monster that was let out of the room. And I thought it was an incredible tragedy for democracy. And I thought that, unlike some other leftists, I thought that the consequences would be drastic once he assumed office. And I think in many ways, that’s proven to be right.

Will Brehm 2:57
In what ways has it proven to be right over the last year?

Henry Giroux 3:00
Well, I think all you have to do is look at the policies that he’s attempted to implement and the language that he’s used to define his mode of governance. I mean, this is a guy who basically has embraced neo-Nazis, ultra-nationalism. He’s a serial liar. He’s obviously done everything he can to promote an anti-immigration logic. He’s threatened to expel the whole range of young people – 800,000 young people – called dreamers from the United States. He’s lowered taxes for the ultra-rich to the point where that will take an enormous toll on public services and public goods. He’s putting into place a series of people who are basically either inept, or utterly anti-democratic, to run institutions such as the EPA – the Environmental Protection Agency – or a whole range of other institutions, in which they are diametrically opposed to the interest that those institutions represent. Because they’re institutions that suggest that government has a responsibility to basically work for the people. They don’t believe that; they believe that government should only basically serve the financial elite and the financial and economic interest, and that freedom is basically about deregulating business and allowing the corporate elite to run wild. So that’s just a series, among other things, of things that he’s done. But I think that he’s put into place a notion of governance that suggests that the United States is no longer a democracy; that we’re on the road to a kind of neofascism dressed up in the American flag, and it’s very frightening.

Will Brehm 4:43
And so, this is this fascism that you talk about in your new book?

Henry Giroux 4:47
This is the fascism that I talk about, whether we’re talking about the ultra-nationalism that he promotes. Whether we’re talking about the racism, the xenophobia. Whether we’re talking about the logic of disposability, the racial cleansing that is behind many of his policies. The embrace of a corporate elite that replaces the political state with a corporate state. All of these things have echoes of this glorification of national greatness. The claim that he’s the only one who can save America. And we’ve heard this language before. And we heard it in the 1930s. And we heard it in the 1940s. And we heard it later in the 1970s in Latin America. This is a language that suggests that the enemy of politics is democracy. And I think that Trump embodies that language and is basically at work again, in promoting it.

Will Brehm 5:39
And do you see some of what Trump embodies being found in other parts of the world? Just recently, Xi Jinping has … it looks like he’s going to be in power indefinitely in China. And Duterte in the Philippines. And I just read an article about a new ultraright party in Italy that is glorifying Mussolini. So, is this fascist tendency, this ultraright, pronational tendency being found worldwide? And if so, what’s causing it? Why do we see this resurgence of right wing, ultranationalist parties emerging worldwide?

Henry Giroux 6:21
I think there are a couple of things at work. I think that, first of all, what we’re seeing is the emergence of what is called illiberal democracy, the term coined, of course, in Hungary. And I think in many ways, Trump is enabling this, because he’s aligned himself, and actually has celebrated many of these fascists, in ways to suggest that this kind of politics in the 21st century is totally acceptable. So I think in some ways, the most powerful country in the world, in sort of, in many ways, reached out and began to legitimate an anti-immigration and Islamophobic, a racist kind of discourse that is linked to questions of racial purity, and racial cleansing, that has opened up the possibility for many of these countries to basically embrace this logic. And I think there are other issues. Each country has its own issue, but I think the inability of these countries to deal with questions of compassion and justice, these are countries that in many ways have been governed by a neoliberal logic that really has no respect whatsoever for notions of community. No respect whatsoever for notions of compassion. No respect whatsoever for what it means to embrace in a kind of loving way, the possibility of the other. This is a logic that elevates self-interest, nationalism, violence, and the spectacle of consumption to the highest level of acceptance. And I think that what flows out of this in the face of particular kinds of crises that serve as a thread running through all of these countries, is a basic fear of what we might call “the other”, “the stranger”. Couple that with the fact that you have a global capitalism at work that in many ways has taken power away from these countries, so that the only thing that they have left is an appeal to cultural sovereignty. Is that appeal to cultural nationalism. Because basically, you have a ruling elite now that is global. It’s not rooted in nation states. It flows. Politics is based in nation states, and power is global. So, you have an enormous paradigm change in the redefinition of politics itself. And I think that one of the things that happens when you see this is that the states, as the social state collapses, as social goods and social provisions dry up, you have the rise of the punishing state. Because the only thing left for the states to really be able to do this is basically to criminalize social problems and do what they can basically become repressive states. Generally, they can exercise power. That way they can survive. So, I think all of these threads are really common for many of these states, many of these countries.

Will Brehm 9:09
So, you call Trump the endpoint, in a way, in this nightmare that is American fascism. And of course, it has these roots in racism and neoliberalism. It would make sense that the roots here also go through the Democratic Party, that this is not simply a Republican issue in the American context. Would you agree with that?

Henry Giroux 9:33
Yes, I do. I think there are two issues to really understand here. I think that both parties are basically wedded to the financial elite, as we well know. I mean, both parties are funded by the financial elite. On one level, you’ve got a Democratic Party that takes on a sort of liberal discourse, but never challenges in any fundamental way, the massive inequality, or the financialization of the economy, or the rule by bankers and hedge fund managers. They don’t challenge that; they’re in bed with that stuff. On the other hand, you have a Republican Party that now is filled with people who also are wedded to the financial elite. But this is a party that’s been taken over by extremists. They’re not just wedded to the financial elite; they’re wedded to something more than that. They’re wedded to an ultra-nationalism, a sort of notion that white Christianity is the official religion of the United States. They’re wedded to the notion of racial cleansing. They basically have accelerated all of the great tragedies and crimes of the past in ways in which they’re no longer coated. They’ve given them a new visibility. So, they’re not apologetic about their racism. They’re not apologetic about Islamophobia. They’re not apologetic about attacking young people. They’re not apologetic about making short term investments rather than long term investments. And they’re not apologetic about it anyway, about destroying the welfare state and the social contract. But what both parties share is they really believe that capitalism and democracy are the same thing, and that capitalism and democracy is basically something run by the financial elite, by the ruling elite, the 1%. Neither party has any trouble with that argument. There are factions within the Democratic Party that will challenge that – Bernie Sanders and so forth and so on – but they’re marginal and they don’t belong in the Democratic Party. The biggest mistake Sanders ever made was not starting a third party.

Will Brehm 11:29
So, in your opinion, how are capitalism and democracy separate?

Henry Giroux 11:33
They’re separate in the sense that you can’t have democracy when you have a system that promotes massive inequalities in wealth and power; it just doesn’t work. It seems to me to have that degree of inequality, and to support it in every way, to allow all the commanding institutions of a country to be controlled by a handful of elites and corporations, is the antithesis of democracy. Democracy means people have power. They have power to shape the conditions under which they live their lives. They have some power over the economy. They have access, they have social provisions, they have political rights, personal rights, social rights. That doesn’t happen under capitalism. Capitalism is a ruinous system that basically is organized around the production of profit at the expense of human need. That’s not a formula for democracy.

Will Brehm 12:25
And so, what would a social contract look like in your opinion, within this?

Henry Giroux 12:29
At the very least, a social contract would guarantee political rights. But it would guarantee political rights and individual rights along with social rights, meaning that you would have economic rights, you would have a social wage. You would massively limit massive degrees of inequality. It would mean that people would have access to higher education, to health care. All the things that become central to how we live out our sense of agency and make it possible would be part of the social contract and the public good. When you don’t have that, you don’t have a democracy. And it seems to be the degree to which you want to call it socialism as a form of social democracy, or you want to call it socialism in ways that simply allow the most important structures, infrastructures, resources, of a society to be a government-controlled phenomena, that’s a mix that we have to figure out. But I think the bottom line is, you have to realize that in a democracy, the first question you have to raise is, “What does it mean to provide the conditions for people to have a sense of agency, and not merely to be able to survive?” So that their capacities can be developed in a way in which they have access to do other things simply than struggle to eat, simply to struggle in the midst of poverty, simply to struggle for meaningful work, simply to struggle to find a way to pay massive loans in order to get a decent education, simply not to struggle to have decent health care. These are central questions that are not just simply about power, they’re about the capacity to live. To live with dignity.

Will Brehm 14:10
And so, let’s shift to education here. In your last book, called ‘The Public in Peril’, you use the term … you said, you wanted to see “the political more pedagogical”. What did you mean by this?

Henry Giroux 14:23
What I mean by that is that one of the things that has disturbed me, and one of the things I’ve written about for many years, and I’m not the first, although I think probably I’ve developed it more repeatedly than most people, is that education is central to politics. I mean, you can’t talk about politics if you can’t talk about consciousness. If you can’t talk about changing the way people think, if you can’t talk about engaging them in a dialogue with a vocabulary in which they can invest themselves, identify with, and be able to recognize the conditions under which they find themselves so that they can either learn how to change those conditions, or to understand what those conditions mean in terms of their own sense of oppression. And I think that all too often, we equate domination with simply institutions, and we say that the only way you can talk about power is to talk about economic structures. But I’m sorry, as important as economics is and economic structures are, you also have to talk about what it means to create the conditions for people to be able to think, to be self-reflective, to be able to identify with certain kinds of narratives, to have information available in which they can become self-reflective individually and collectively. And I think the tool is what I would call pedagogy. The ability to intervene in people’s lives with vocabularies, and social relationships, and values, the moral and political scripts in which people can all of a sudden be moved by the power of persuasion and logic and reason and truth has to be central to any politics.

Will Brehm 15:59
And so, what’s the role of schools, like the institutions run by the government, the public schools, in this pedagogical effort to make politics more pedagogical?

Henry Giroux 16:10
I think that schools are probably one of the few places left we’re not controlled by corporations entirely. Where actually, this kind of teaching can take place, where people can have debates, where people can be exposed to positions that are historical, scientific, that offer up the possibility for engaging in modes, and creating modes of civic literacy and social responsibility. Schools, basically, at their best, should be democratic, public spheres. They should be actively involved in not only teaching young people about the great traditions, whatever they might be, that offer the best in human learning, and what it means to be civilized, from a whole range of traditions, but also what it means to take on a sense of social and political and ethical responsibility. So that one recognizes that one lives in a society with others. And that one has to struggle over democracy, struggle over justice, to learn that no society is ever just enough, and that that’s as central to learning as learning whatever it is that’s of value in terms of the kinds of human resources that are out there and available to be appropriated, engaged and discussed.

Will Brehm 17:26
Is it possible to accomplish some of those things inside, say, charter schools, in America?

Henry Giroux 17:33
Charter schools basically have a long tradition, particularly in the United States, of simply segregating students. And at the same time, sort of displacing with the possibility of unions, ruining unions, undermining unions, and operating off the assumption that schools are basically a private venture rather than a public good. So, I don’t have a lot of faith in charter schools. Is it possible that some charter schools, when they’re pumped up with enormous amounts of money on the part of hedge fund managers simply so they can become a model for destroying public schools can work? Yes, maybe. But all the research seems to suggest that, at best, they’re no better, if not worse, than public schools. I don’t believe that public schools should be privatized. I think that they’re a public good, they’re not a private right. And I think as soon as we start talking about schooling as a private right and we started talking about schools as for-profit institutions, we destroy their possibilities as democratic public spheres.

Will Brehm 18:38
I’m not so hopeful then Betsy DeVos would agree with you there.

Henry Giroux 18:41
Betsy DeVos is probably one of the most hated people in America, because people realize what she’s about. She’s a billionaire who hates public schools and has claimed that her mission in life is to bring God’s kingdom to students. She’s a religious fanatic. She’s an ideological fundamentalist and a religious fanatic. And now she’s the Secretary of Education of the United States. What does that say about education? What does that say about this administration? I mean, Donald Trump has made it clear: he loves the uneducated. He’s said that many times. He’s a guy who doesn’t read books. He basically eats McDonald’s hamburgers and watches Fox News. This is not exactly a guy that’s going to embrace any institution that offers the possibility of educating students or adults to think critically. He finds those institutions enormously dreadful and challenging. And actually, more than that, he’s used them as a pathology. That’s why he invented the notion of fake news. And that’s why he’s a serial liar and continues to believe that he can say anything because he believes that he doesn’t have to be held accountable. In a democracy, people are held accountable. But he’s not a guy who believes you should be held accountable. That’s the mark of any fascist dictator.

Will Brehm 19:55
So, what is to be done here? So, for people who agree with you, like myself, what can we do to protect public education as a democratic social contract or a democratic social good?

Henry Giroux 20:13
I think some questions have to be raised that all of a sudden bring to the forefront what education really is about and why it’s so vitally important. And I think that one of the questions has to be is “What role does education play in a democracy?” And the second question has to be, “How does democracy function, and continue to function, in ways that make certain demands upon education?” I think that what we have to recognize is that education is probably one of the most powerful educational forces in the world, certainly in terms of formal schooling, that offers the possibility for creating a formative culture that allows people to think critically and be informed. I mean, Dewey, Arendt, a whole range of philosophers, Castoriadis, have been telling us for years – and they’re right – you can’t have a democracy without informed citizens. And I think that when we realize how crucial higher education, public education is to the creating the formative culture that makes a democracy possible, then we’ll stop talking about it in terms of simply training workers. Education is not training; they’re different things. And we’ve lost sight of that in the United States. The script has been flipped. And all of a sudden education now is simply an adjunct of corporate life, of corporate demands, of corporate needs. And I think that in many ways, what we see in Parkland, and what we see among young people all over the country, whether we’re talking about, you know, a whole range of movement, of BlackLivesMatter movement, a whole range of movements, people are saying, “Hey, look. There’s a certain violence that’s going on in this country that in part is linked to education, both within and outside of the schools, that makes people vulnerable to systemic terror, to systemic violence, and it’s got to stop.” And it’s got to stop because we have to restructure and rethink the relationship between democracy and capitalism, and probably begin to say capitalism and democracy are not the same thing. The second thing is we’ve got to invert and fight some of the most pernicious and poisonous elements of neoliberalism. And the most poisonous in my mind, is the one that suggests that the only responsibility that matters is individual responsibility. That’s it. That you’re responsible for everything that goes on in the world, and you have no right to believe that there are social problems out there over which you individually have no control. And that you do not have to assume that burden. And by assuming that burden, you completely dismantle the link or the ability to translate private issues into larger social considerations. That’s depoliticizing. That means you become depoliticized. That means you become cynical. That means you blame yourself for all the problems in which you find yourself. And it means that basically, you’re out of the loop politically. That there’s nothing that can be done except to basically become part of the opioid crisis, collapse into cynicism, or just retreat into the worst kinds of despair.

Will Brehm 23:17
So, would it be correct to say that you think the sort of civic courage that is needed is to repoliticize a lot of the spaces that have been depoliticized?

Henry Giroux 23:29
Absolutely. Absolutely. I think that what we need to do is we need to talk about public spheres that engage and raise the possibility of civic literacy and civic courage and social responsibility to the point where we can reclaim the language of democracy. We can once again talk about compassion. We can once again talk about social relationships that are not simply based on exchange relations, commodified relations. We can talk about the notion of community and what it means. We can assume that dependency is not a pathology, that community is not something that you hate, and that shared responsibilities are a lot more important than shared fears.

Will Brehm 24:11
Are there any examples of such systems or even just schools where this happens, where this politicization happens?

Henry Giroux 24:22
There are schools all over the country in the United States that basically err on the side of these kinds of progressive ideas. And there are countries that are on the side of these progress. The social democratic countries, whether you’re talking about Finland, or Sweden, or Germany. I mean, some places where higher education is free. Public education is free. Even in Canada, not the most pronounced social democracy in the world. But look, I get sick, I don’t pay anything. I just walk into a hospital, I make appointments with doctors, I get free medical care. In the United States, half the debts that people have, bankruptcies, are due to health care expenses. So, I mean, there are there examples all over the world of countries that have basically put into place social provisions and social safety nets that allow people to live with a certain degree of dignity. And I think we need to learn from them. And I think we need to look very carefully at what that means, in terms of what it means to invest in the future of young people rather than disinvest in young people and operate off the assumption that making money is far more important than, for instance, the lives of young people. For instance, the gun manufacturers, many of the gun rights people, they truly believe that we live in a country where killing children is less important, actually, than basically making money off the selling of guns.

Will Brehm 25:54
Are you hopeful that America will get out of this nightmare, will return to a social democratic society where the public good of education exists?

Henry Giroux 26:06
Intellectually, I’m pessimistic. In terms of the future, I’m hopeful. I think that these are very dark times. All over the world, I think the rise of fascism is emerging once again. I think there are signs that people are mobilizing. I think that the contradictions are becoming so great that people all of a sudden who wouldn’t be political are becoming more political and getting actively involved. I think that young people represent a paradigm shift for the most part, from what we’ve seen in the past, in that they’re more tolerant, they’re more savvy technologically, they’re more politically astute. And I want to hope that young people all of a sudden will recognize that being written out of the future, and being written out of the script of democracy is enough of a challenge to be faced that they will not only create moments and demonstrations, but actually create movements that will be broad-based enough to be able to really challenge the power structures that are in place in many of these countries today, including the United States.

Will Brehm 27:09
Well, Henry Giroux, thank you so much for joining FreshEd, and thank you so much for all the writing you’ve done over the years. I’m a huge fan.

Henry Giroux 27:17
Well, I’m delighted to be on, and thank you so much for having me.

Will Brehm 1:38
Henry Giroux, bienvenue à FreshEd.

Henry Giroux 1:41
C’est bien, Will. Merveilleux d’être sur.

Will Brehm 1:43
Vous avez écrit un nouveau livre nommé American Nightmare : Faire face au défi du fascisme. Avant d’aborder ce livre et l’Amérique et ce qui se passe actuellement en Amérique en matière d’éducation publique, je voudrais vous demander ce qui vous est passé par la tête en novembre 2016 quand vous avez réalisé que Donald Trump avait gagné la présidence ?

Henry Giroux 2:08
Eh bien, je crois que ce qui m’a traversé l’esprit, c’est qu’il y a eu une longue série d’attaques contre la démocratie américaine et les États-Unis, surtout dans les années 1970, quand le contrat social était assiégé et qu’il semblait s’effondrer. Et un discours de diabolisation, de racisme, d’islamophobie et d’objectivation, de marchandisation et de privatisation semblait prendre le dessus sur le pays. Je croyais que Trump était le point final de tout cela ; il est en quelque sorte le monstre Frankenstein qu’on a laissé sortir de la pièce. Et j’ai cru que c’était une incroyable tragédie pour la démocratie. Et j’ai pensé que, contrairement à certains autres gauchistes, je pensais que les conséquences seraient dramatiques une fois qu’il aurait pris ses fonctions. Et je crois qu’à bien des égards, cela s’est avéré être vrai.

Will Brehm 2:57
De quelle façon a-t-il prouvé qu’il avait raison au cours de l’année dernière ?

Henry Giroux 3:00
Eh bien, je crois qu’il suffit de regarder les politiques qu’il a tenté de mettre en œuvre et le langage qu’il a employé pour définir son mode de gouvernance. Je veux dire, c’est un type qui a essentiellement embrassé les néo-nazis, l’ultra-nationalisme. C’est un menteur en série. Il a manifestement fait tout ce qu’il pouvait pour promouvoir une logique anti-immigration. Il a menacé d’expulser des États-Unis toute une série de jeunes – 800 000 jeunes – appelés “rêveurs”. Il a baissé les impôts pour les ultra-riches au point que cela aura un effet énorme sur les services publics et les biens publics. Il met en place une série de personnes qui sont soit inaptes, soit totalement antidémocratiques, pour diriger des institutions telles que l’EPA – l’Agence de protection de l’environnement – ou toute une série d’autres institutions, dans lesquelles elles sont diamétralement opposées à l’intérêt que ces institutions représentent. Parce que ce sont des institutions qui suggèrent que le gouvernement a la responsabilité de travailler essentiellement pour le peuple. Elles ne croient pas cela ; elles croient que le gouvernement ne doit servir que l’élite financière et les intérêts financiers et économiques, et que la liberté consiste essentiellement à déréglementer les affaires et à permettre à l’élite des entreprises de faire des folies. Ce n’est donc qu’une série, entre autres, de choses qu’il a faites. Mais je pense qu’il a mis en place une notion de gouvernance qui suggère que les États-Unis ne sont plus une démocratie ; que nous sommes sur la voie d’une sorte de néofascisme déguisé en drapeau américain, et c’est très effrayant.

Will Brehm 4:43
Et donc, c’est de ce fascisme dont vous parlez dans votre nouveau livre ?

Henry Giroux 4:47
C’est de ce fascisme que je parle, qu’il s’agisse de l’ultra-nationalisme qu’il prône. Qu’on parle du racisme, de la xénophobie. Qu’il s’agisse de la logique de la disposition, du nettoyage racial qui est derrière beaucoup de ses politiques. L’adhésion d’une élite d’entreprises qui substitue à l’État politique un État d’entreprises. Toutes ces choses ont des échos de cette glorification de la grandeur nationale. L’affirmation qu’il est le seul à pouvoir délivrer l’Amérique. Et nous avons déjà entendu ce langage. Et nous l’avons entendu dans les années 1930. Et nous l’avons entendue dans les années 40. Et nous l’avons entendue plus tard dans les années 1970 en Amérique latine. C’est une langue qui suggère que l’ennemi de la politique est la démocratie. Et je crois que Trump représente cette langue et qu’il est à nouveau à l’œuvre pour la promouvoir.

Will Brehm 5:39
Et voyez-vous ce que Trump incarne dans d’autres parties du monde ? Tout récemment, Xi Jinping a … il paraît qu’il va être au pouvoir indéfiniment en Chine. Et Duterte aux Philippines. Et je viens de lire un article sur un nouveau parti d’extrême-droite en Italie qui glorifie Mussolini. Alors, cette tendance fasciste, cette tendance ultralégislative et pronationnelle se retrouve-t-elle dans le monde entier ? Et si oui, quelle en est la cause ? Pourquoi voyons-nous cette résurgence des partis de droite, ultranationalistes, émerger dans le monde entier ?

Henry Giroux 6:21
Je crois qu’il y a plusieurs choses à l’œuvre. Je pense que, tout d’abord, ce que nous voyons est la naissance de ce que l’on appelle la démocratie illibérale, le terme inventé, bien sûr, en Hongrie. Et je pense qu’à bien des égards, Trump permet cela, parce qu’il s’est aligné, et qu’il a en fait célébré nombre de ces fascistes, de manière à suggérer que ce genre de politique au 21e siècle est tout à fait acceptable. Je pense donc qu’à certains égards, le pays le plus puissant du monde a, en quelque sorte, à bien des égards, tendu la main et commencé à légitimer un discours anti-immigration et islamophobe, un discours de type raciste lié aux questions de pureté raciale et de nettoyage racial, qui a ouvert la possibilité pour beaucoup de ces pays d’embrasser fondamentalement cette logique. Et je crois qu’il y a d’autres problèmes. Chaque pays a son propre problème, mais je crois que l’incapacité de ces pays à traiter des questions de compassion et de justice, ce sont des pays qui, à bien des égards, ont été régis par une logique néolibérale qui n’a vraiment aucun respect pour les notions de communauté. Aucun respect pour les notions de compassion. Aucun respect pour ce que cela signifie d’embrasser avec amour la possibilité de l’autre. C’est une logique qui élève l’intérêt personnel, le nationalisme, la violence et le spectacle de la consommation au plus haut niveau d’acceptation. Et je crois que ce qui en résulte, face à des types particuliers de crises qui servent de fil conducteur à tous ces pays, c’est une peur élémentaire de ce que nous pourrions appeler “l’autre”, “l’étranger”. Ajoutez à cela le fait que vous avez un capitalisme mondial à l’œuvre qui, à bien des égards, a enlevé le pouvoir à ces pays, de sorte que la seule chose qui leur reste est un appel à la souveraineté culturelle. C’est un appel au nationalisme culturel. Parce qu’au fond, vous avez maintenant une élite dirigeante qui est mondiale. Elle n’est pas enracinée dans les États-nations. Elle coule. La politique est fondée sur les États-nations, et le pouvoir est mondial. Il y a donc un énorme changement de paradigme dans la redéfinition de la politique elle-même. Et je crois que l’une des choses qui se passe quand vous voyez cela, c’est que les États, à mesure que l’État social s’effondre, que les biens sociaux et les dispositions sociales se tarissent, vous avez la montée de l’État qui punit. Parce que la seule chose qui reste aux États pour pouvoir vraiment faire cela, c’est essentiellement de pénaliser les problèmes sociaux et de faire ce qu’ils peuvent faire pour devenir des États répressifs. En général, ils peuvent exercer le pouvoir. De cette façon, ils peuvent survivre. Donc, je pense que tous ces fils sont vraiment communs à beaucoup de ces États, beaucoup de ces pays.

Will Brehm 9:09
Donc, vous appelez Trump le point final, d’une certaine façon, dans ce cauchemar qu’est le fascisme américain. Et bien sûr, il a ces racines dans le racisme et le néolibéralisme. Il serait sensé que les racines ici passent aussi par le parti démocrate, que ce n’est pas simplement une question républicaine dans le contexte américain. Êtes-vous d’accord avec cela ?

Henry Giroux 9:33
Oui, je suis d’accord. Je crois qu’il y a deux questions à comprendre ici. Je pense que les deux partis sont fondamentalement mariés à l’élite financière, comme nous le savons bien. Je veux dire que les deux parties sont financées par l’élite financière. D’un côté, vous avez un parti démocrate qui tient une sorte de discours libéral, mais qui ne remet jamais en cause de manière fondamentale l’inégalité massive, ou la financiarisation de l’économie, ou la domination des banquiers et des gestionnaires de fonds spéculatifs. Ils ne remettent pas cela en question ; ils sont au lit avec ces choses. D’un autre côté, vous avez un parti républicain qui est maintenant composé de personnes qui sont également mariées à l’élite financière. Mais c’est un parti qui a été repris par les extrémistes. Ils ne sont pas seulement mariés à l’élite financière, ils sont mariés à quelque chose de plus que cela. Ils sont mariés à un ultra-nationalisme, une sorte de notion selon laquelle le christianisme blanc est la religion officielle des États-Unis. Ils sont mariés à la notion de nettoyage racial. Ils ont en fait accéléré toutes les grandes tragédies et tous les crimes du passé de telle sorte qu’ils n’en sont plus recouverts. Ils leur ont donné une nouvelle visibilité. Donc, ils ne s’excusent pas de leur racisme. Ils ne s’excusent pas de leur islamophobie. Ils ne s’excusent pas d’avoir attaqué des jeunes. Ils ne s’excusent pas d’avoir fait des investissements à court terme plutôt qu’à long terme. Et ils ne s’excusent pas non plus d’avoir détruit l’État-providence et le contrat social. Mais ce que les deux parties partagent, c’est qu’elles croient vraiment que le capitalisme et la démocratie sont la même chose, et que le capitalisme et la démocratie sont fondamentalement quelque chose de dirigé par l’élite financière, par l’élite au pouvoir, le 1%. Aucun des deux partis n’a de problème avec cet argument. Il y a des factions au sein du Parti démocrate qui contesteront cela – Bernie Sanders et ainsi de suite – mais elles sont marginales et n’ont pas leur place au sein du Parti démocrate. La plus grosse erreur que Sanders n’ait jamais faite a été de ne pas créer un troisième parti.

Will Brehm 11:29
Alors, à votre avis, comment le capitalisme et la démocratie sont-ils séparés?

Henry Giroux 11:33
Ils sont distincts dans le sens où vous ne pouvez pas avoir de démocratie quand vous avez un système qui promeut des inégalités massives de richesse et de pouvoir ; cela ne marche tout simplement pas. Il me paraît qu’avoir ce degré d’inégalité, et le soutenir de toutes les manières, permettre que toutes les institutions dirigeantes d’un pays soient contrôlées par une poignée d’élites et de sociétés, est l’antithèse de la démocratie. La démocratie implique que les gens ont le pouvoir. Ils ont le pouvoir de façonner les conditions dans lesquelles ils vivent leur vie. Ils ont un certain pouvoir sur l’économie. Ils y ont accès, ils ont des dispositions sociales, ils ont des droits politiques, des droits personnels, des droits sociaux. Cela n’arrive pas sous le capitalisme. Le capitalisme est un système ruineux qui s’organise essentiellement autour de la production de profits au détriment des besoins humains. Ce n’est pas une formule pour la démocratie.

Will Brehm 12:25
Et donc, à quoi ressemblerait un contrat social à votre avis, dans ce cadre ?

Henry Giroux 12:29
Au minimum, un contrat social garantirait les droits politiques. Mais il garantirait les droits politiques et les droits personnels en même temps que les droits sociaux, c’est-à-dire que vous auriez des droits économiques, vous auriez un salaire social. Vous restreindriez massivement les degrés d’inégalité. Cela impliquerait que les gens auraient accès à l’enseignement supérieur, aux soins de santé. Toutes les choses qui deviennent centrales dans la façon dont nous vivons notre sens de l’action et la rendent possible feraient partie du contrat social et du bien public. Sans cela, il n’y a pas de démocratie. Et il me semble que c’est la mesure dans laquelle vous voulez l’appeler socialisme en tant que forme de social-démocratie, ou vous voulez l’appeler socialisme d’une manière qui permet simplement aux structures, infrastructures, ressources les plus importantes d’une société d’être un phénomène contrôlé par le gouvernement, c’est un mélange qu’il nous faut trouver. Mais je pense qu’en fin de compte, vous devez réaliser que dans une démocratie, la première question que vous devez vous poser est la suivante : “Qu’est-ce que cela signifie de fournir les conditions permettant aux gens d’avoir un sens de l’action, et pas seulement de pouvoir survivre ? Pour que leurs capacités puissent être développées de manière à ce qu’ils aient accès à d’autres choses que de lutter pour manger, de lutter au milieu de la pauvreté, de lutter pour un travail digne de ce nom, de lutter pour trouver un moyen de payer des emprunts massifs afin d’obtenir une éducation décente, de ne pas lutter pour avoir des soins de santé décents. Ce sont des questions centrales qui ne concernent pas seulement le pouvoir, mais aussi la capacité à vivre. De vivre dans la dignité.

Will Brehm 14:10
Et donc, passons à l’éducation ici. Dans votre dernier livre, intitulé “Le public en péril”, vous employez le terme … vous avez dit que vous vouliez voir “le politique plus pédagogique”. Que vouliez-vous dire par là?

Henry Giroux 14:23
Ce que je veux dire par là, c’est que l’une des choses qui me perturbe, et l’une des choses sur lesquelles j’ai écrit pendant de nombreuses années, et je ne suis pas le premier, bien que je pense l’avoir probablement élaborée plus souvent que la plupart des gens, c’est que l’éducation est au cœur de la politique. On ne peut pas parler de politique si on ne peut pas parler de conscience. Si vous ne pouvez pas parler de changer la façon dont les gens croient, si vous ne pouvez pas parler de les engager dans un dialogue avec un vocabulaire dans lequel ils peuvent s’investir, s’identifier et être capables de reconnaître les conditions dans lesquelles ils se trouvent, de sorte qu’ils puissent soit apprendre à modifier ces conditions, soit comprendre ce que ces conditions signifient en termes de leur propre sentiment d’oppression. Et je crois que trop souvent, nous assimilons la domination à de simples institutions, et nous disons que la seule façon de parler de pouvoir est de parler de structures économiques. Mais je suis navré, aussi importantes que soient l’économie et les structures économiques, vous devez aussi parler de ce que signifie créer les conditions pour que les gens puissent penser, réfléchir sur eux-mêmes, s’identifier à certains types de récits, disposer d’informations leur permettant de réfléchir sur eux-mêmes individuellement et collectivement. Et je pense que l’outil est ce que j’appellerais de la pédagogie. La capacité d’intervenir dans la vie des gens avec des vocabulaires, des relations sociales, des valeurs, des scénarios moraux et politiques dans lesquels les gens peuvent tout à coup être mus par le pouvoir de la persuasion et de la logique, de la raison et de la vérité, doit être au centre de toute politique.

Will Brehm 15:59
Et donc, quel est le rôle des écoles, comme les institutions gérées par le gouvernement, les écoles publiques, dans cet effort pédagogique pour rendre la politique plus pédagogique ?

Henry Giroux 16:10
Je crois que les écoles sont probablement l’un des rares endroits où nous ne sommes pas entièrement contrôlés par les entreprises. Où, en fait, ce genre d’enseignement peut avoir lieu, où les gens peuvent avoir des débats, où les gens peuvent être confrontés à des positions qui sont historiques, scientifiques, qui offrent la possibilité de s’engager dans des modes, et de créer des modes d’alphabétisation civique et de responsabilité sociale. Les écoles, au fond, dans le meilleur des cas, devraient être des sphères démocratiques et publiques. Elles devraient participer activement non seulement à l’enseignement aux jeunes des grandes traditions, quelles qu’elles soient, qui proposent le meilleur de l’apprentissage humain, et de ce que signifie être civilisé, à partir de toute une série de traditions, mais aussi de ce que signifie assumer un sens de la responsabilité sociale, politique et éthique. Pour que l’on reconnaisse que l’on vit dans une société avec d’autres. Et que l’on doit se battre pour la démocratie, se battre pour la justice, pour apprendre qu’aucune société n’est jamais juste assez, et que c’est aussi essentiel pour apprendre que d’apprendre tout ce qui a de la valeur en termes de types de ressources humaines qui sont disponibles et qui peuvent être appropriées, engagées et discutées.

Will Brehm 17:26
Est-il envisageable d’accomplir certaines de ces choses dans des écoles à charte, par exemple, en Amérique ?

Henry Giroux 17:33
Les Charter Schools ont une longue tradition, surtout aux États-Unis, de ségrégation des élèves. Et en même temps, elles se déplacent avec la possibilité de constituer des syndicats, de les ruiner, de les saper et de fonctionner en partant du principe que les écoles sont essentiellement une entreprise privée plutôt qu’un bien public. Je n’ai donc pas beaucoup de foi dans les écoles à charte. Est-il possible que certaines écoles à charte, quand elles sont gonflées par d’énormes sommes d’argent de la part des gestionnaires de fonds spéculatifs simplement pour qu’elles deviennent un modèle de destruction des écoles publiques, puissent marcher ? Oui, c’est possible. Mais toutes les recherches semblent indiquer que, au mieux, elles ne sont pas meilleures, sinon pires, que les écoles publiques. Je ne crois pas que les écoles publiques devraient être privatisées. Je pense qu’elles sont un bien public, elles ne sont pas un droit privé. Et je pense que dès que nous commençons à parler de l’école comme d’un droit privé et que nous commençons à parler des écoles comme d’institutions à but lucratif, nous détruisons leurs possibilités en tant que sphères publiques démocratiques.

Will Brehm 18:38
J’ai moins d’espoir que Betsy DeVos soit d’accord avec vous sur ce point.

Henry Giroux 18:41
Betsy DeVos est probablement l’une des personnes les plus haïes en Amérique, parce que les gens se rendent compte de ce qu’elle est. C’est une milliardaire qui déteste les écoles publiques et qui prétend que sa mission dans la vie est d’apporter le royaume de Dieu aux étudiants. C’est une fanatique religieuse. C’est une fondamentaliste idéologique et une fanatique religieuse. Et à présent, elle est la secrétaire à l’éducation des États-Unis. Qu’est-ce que cela signifie pour l’éducation ? Qu’est-ce que cela dit de cette administration ? Je veux dire que Donald Trump a été clair : il aime les personnes sans éducation. Il l’a dit à plusieurs reprises. C’est un type qui ne lit pas de livres. Il mange essentiellement des hamburgers McDonald’s et regarde Fox News. Ce n’est pas exactement un type qui va embrasser n’importe quelle institution qui offre la possibilité d’éduquer les étudiants ou les adultes à la réflexion critique. Il trouve ces institutions énormément horribles et difficiles. Et en fait, plus que cela, il les utilise comme une pathologie. C’est pourquoi il a inventé la notion de fausses nouvelles. Et c’est pourquoi il est un menteur en série et continue à croire qu’il peut dire n’importe quoi parce qu’il croit qu’il n’a pas à être tenu responsable. Dans une démocratie, les gens sont tenus responsables. Mais ce n’est pas un type qui croit qu’on doit être tenu responsable. C’est la marque de tout dictateur fasciste.

Will Brehm 19:55
Alors, qu’est-ce qu’il faut faire ici ? Alors, pour les gens qui sont d’accord avec vous, comme moi, que pouvons-nous faire pour préserver l’éducation publique comme un contrat social démocratique ou un bien social démocratique?

Henry Giroux 20:13
Je crois qu’il faut se poser certaines questions qui placent soudain au premier plan ce qu’est vraiment l’éducation et pourquoi elle est si essentielle. Et je crois que l’une de ces questions doit être : “Quel rôle l’éducation joue-t-elle dans une démocratie ? Et la deuxième question doit être : “Comment la démocratie fonctionne-t-elle, et continue-t-elle de fonctionner, d’une manière qui impose certaines exigences à l’éducation ? Je pense que nous devons reconnaître que l’éducation est probablement l’une des forces éducatives les plus influentes au monde, certainement en termes de scolarisation formelle, qui offre la possibilité de générer une culture formatrice qui permet aux gens de penser de manière critique et d’être informés. Je veux dire, Dewey, Arendt, toute une série de philosophes, Castoriadis, nous disent depuis des années – et ils ont raison – qu’on ne peut pas avoir de démocratie sans citoyens informés. Et je crois que quand nous réaliserons à quel point l’enseignement supérieur, l’éducation publique est cruciale pour la création de la culture formatrice qui rend une démocratie possible, alors nous cesserons d’en parler en termes de simple formation des travailleurs. L’éducation n’est pas une formation, ce sont des choses différentes. Et nous avons perdu cela de vue aux États-Unis. Le scénario a été inversé. Et tout d’un coup, l’éducation n’est plus qu’un complément de la vie des entreprises, de leurs exigences, de leurs besoins. Et je pense qu’à bien des égards, ce que nous voyons dans Parkland, et ce que nous voyons chez les jeunes de tout le pays, que nous parlions, vous savez, de toute une série de mouvements, du mouvement BlackLivesMatter, de toute une série de mouvements, les gens disent : “Hé, regardez. Il y a une certaine violence dans ce pays qui est en partie liée à l’éducation, tant à l’intérieur qu’à l’extérieur des écoles, qui rend les gens vulnérables à la terreur systémique, à la violence systémique, et il faut que cela cesse”. Et cela doit arrêter parce que nous devons restructurer et repenser la relation entre la démocratie et le capitalisme, et probablement commencer à dire que le capitalisme et la démocratie ne sont pas la même chose. La deuxième chose est que nous devons renverser et combattre certains des éléments les plus pernicieux et les plus toxiques du néolibéralisme. Et le plus toxique à mon avis, est celui qui suggère que la seule responsabilité qui compte est la responsabilité individuelle. C’est cela. Que vous êtes responsable de tout ce qui se passe dans le monde, et que vous n’avez pas le droit de croire qu’il existe des problèmes sociaux sur lesquels vous n’avez aucun contrôle individuel. Et que vous n’avez pas à supporter ce fardeau. Et qu’en assumant ce fardeau, vous démantelez complètement le lien ou la capacité de traduire des problèmes privés en considérations sociales plus larges. C’est dépolitiser. Cela signifie que vous devenez dépolitisé. Cela signifie que vous devenez cynique. Cela signifie que vous vous blâmez pour tous les problèmes dans lesquels vous vous trouvez. Et cela implique qu’au fond, vous êtes politiquement hors du coup. Qu’il n’y a rien à faire, si ce n’est participer à la crise des opiacés, sombrer dans le cynisme, ou simplement se replier sur les pires formes de désespoir.

Will Brehm 23:17
Donc, serait-il correct de dire que vous croyez que le type de courage civique requis est de repolitiser beaucoup d’espaces qui ont été dépolitisés ?

Henry Giroux 23:29
Absolument. Absolument. Je pense que ce que nous devons faire, c’est parler de sphères publiques qui engagent et soulèvent la possibilité d’une alphabétisation civique, d’un courage civique et d’une responsabilité sociale au point de pouvoir reconquérir le langage de la démocratie. Nous pouvons à nouveau parler de compassion. Nous pouvons à nouveau parler de relations sociales qui ne sont pas simplement basées sur des relations d’échange, des relations marchandes. Nous pouvons discuter de la notion de communauté et de ce qu’elle signifie. Nous pouvons supposer que la dépendance n’est pas une pathologie, que la communauté n’est pas quelque chose que l’on déteste et que les responsabilités partagées sont beaucoup plus essentielles que les craintes partagées.

Will Brehm 24:11
Y a-t-il des exemples de tels systèmes ou même seulement des écoles où cela se produit, où cette politisation se produit ?

Henry Giroux 24:22
Il y a des écoles dans tout le pays aux États-Unis qui se trompent fondamentalement du côté de ce genre d’idées progressistes. Et il y a des pays qui sont du côté de ces progrès. Les pays sociaux-démocrates, qu’il s’agisse de la Finlande, de la Suède ou de l’Allemagne. Je veux dire, certains endroits où l’enseignement supérieur est gratuit. L’enseignement public est gratuit. Même au Canada, ce n’est pas la social-démocratie la plus prononcée au monde. Mais écoutez, je tombe malade, je ne paie rien. J’entre à l’hôpital, je prends des rendez-vous avec des médecins, je reçois des soins médicaux gratuits. Aux États-Unis, la moitié des dettes des gens, les faillites, sont dues aux dépenses de santé. Il existe donc dans le monde entier des exemples de pays qui ont essentiellement mis en place des dispositions sociales et des filets de sûreté sociale qui permettent aux gens de vivre avec un certain degré de dignité. Et je pense que nous devons en tirer les leçons. Et je crois que nous devons examiner très attentivement ce que cela signifie, en termes de ce que cela signifie d’investir dans l’avenir des jeunes plutôt que de désinvestir dans les jeunes et de partir du principe que gagner de l’argent est bien plus essentiel que, par exemple, la vie des jeunes. Par exemple, les fabricants d’armes, de nombreux défenseurs des droits des armes, pensent vraiment que nous vivons dans un pays où tuer des enfants est moins essentiel, en fait, que de gagner de l’argent en vendant des armes.

Will Brehm 25:54
Avez-vous l’espoir que l’Amérique sortira de ce cauchemar, qu’elle reviendra à une société sociale-démocrate où le bien public de l’éducation existe?

Henry Giroux 26:06
Intellectuellement, je suis sceptique. En ce qui concerne l’avenir, je suis plein d’espoir. Je crois que nous vivons des temps très sombres. Partout dans le monde, je pense que la montée du fascisme émerge à nouveau. Je pense qu’il y a des signes que les gens se mobilisent. Je pense que les contradictions deviennent si grandes que des gens qui ne seraient pas politiques deviennent soudainement plus politiques et s’impliquent activement. Je pense que les jeunes représentent un changement de paradigme pour la plupart, par rapport à ce que nous avons vu dans le passé, en ce sens qu’ils sont plus tangibles, ils sont plus avertis sur le plan technologique, ils sont plus astucieux sur le plan politique. Et je veux souhaiter que les jeunes reconnaissent tout d’un coup que le fait d’être écrit du futur, et d’être écrit du scénario de la démocratie est un défi suffisant à relever pour qu’ils ne se contentent pas de créer des moments et des manifestations, mais qu’ils créent en fait des mouvements qui seront suffisamment larges pour pouvoir réellement contester les structures de pouvoir qui sont en place dans beaucoup de ces pays aujourd’hui, y inclus les États-Unis.

Will Brehm 27:09
Eh bien, Henry Giroux, merci beaucoup d’avoir rejoint FreshEd, et merci beaucoup pour tous les écrits que vous avez faits au fil des ans. Je suis un grand fan.

Henry Giroux 27:17
Je suis ravi d’être à l’antenne, et merci beaucoup de m’avoir.

Translation sponsored by NORRAG.

Coming soon!
OverviewTranscript中文翻译Tradução para portuguêsFrançais TranscriptionResources

To celebrate the 100th episode of FreshEd, I’ve saved an interview with a very special guest.

Back in October, I had the privilege of sitting down with Professor David Harvey during his visit to Tokyo. For those who don’t know him, David Harvey is considered “one of the most influential geographers of the later twentieth century.” He is one of the most cited academics in the humanities and social sciences and is perhaps the most prominent Marxist scholars in the past half century. He has taught a course on Marx’s Capital for nearly 40 years. It is freely available online, and I highly recommend it.

You can go online and find all sorts of interviews with David Harvey where he explains his work and understanding of Marx in depth.

For our conversation today, I thought it would be best to talk about higher education, a system David Harvey has experienced for over 50 years. Who better to give a Marxist critique of higher education than David Harvey himself?

David Harvey is a Distinguished Professor of Anthropology at the City University of New York. His newest book is entitled Marx, Capital and the Madness of Economic Reason, which was published last month.

Citation: Harvey, David, interview with Will Brehm, FreshEd, 100, podcast audio, December 18, 2017. https://www.freshedpodcast.com/davidharvey/

Will Brehm 4:44
David Harvey, welcome to Fresh Ed.

David Harvey 4:47
Thank you.

Will Brehm 4:49
So here we are sitting in Musashi University in Tokyo. It’s on the eve of the the Japan Society of Political Economy Conference, where you will be giving a keynote. You’ve been sitting in university settings like these for over 50 years now. How has your understanding of the value of higher education changed over time and in place?

David Harvey 5:14
Well, my evaluation of it has not changed that much; it’s remained pretty constant. The conditions of higher education have really been radically transformed. And so it’s been very difficult to keep my values alive in the face of what I would call corporatization and the neoliberalization of the university. And so the nature of the struggle to keep spaces open, where dissident views can be freely developed and expressed, that struggle is much harder now than it was say 20 or 30 years ago. But 40 or 50 years ago, it was hard as well. So it’s like there’s been a big cycle of: Once upon a time, it was very hard, and then it got easier because battles were won, and then we got complacent. And then the reaction set in and now it’s become harder.

Will Brehm 6:18
So what was it like in the beginning, in 1960s? I mean when you said it was it was hard back then, what made it hard? What was hard?

David Harvey 6:26
Well, it was very hierarchical. The professors were gods who you couldn’t challenge. There was a certain orthodoxy which was pretty uniform, I would say, in the world I was in, in terms of what kind of social theory was admissible and which was not. I never encountered much Marx thinking, for example, until I was 35 years old. And then I sort of I encountered it by accident, and got into it by accident. And there was a considerable struggle. As I published more and more things where I cited Marx as being interesting, where people immediately called me a Marxist, I didn’t call myself a Marxist, I got called a Marxist. And after about 10 years of being called a Marxist, I gave up and said, “Okay, I must be a Marxist then if you all say I’m a Marxist.” But all I was doing was reading Marx and saying, “Actually, some stuff in here is very interesting and very significant.” And, of course, it does have a political tinge to it that I found very attractive. And it helped at a very difficult moment in the sense that in the United States, where I just moved at the end of the 1960s, there were urban uprisings all over the place of marginalized populations. And the city I moved to, Baltimore, the year before I went there, a lot of it had burned down in a racial uprising.

And of course, the Vietnam War was going on, the anti-war movement, the Free Speech movement was beginning to make inroads into the university and the student movement was very strong, very powerful. And at the same time, there’s a lot of resistance to it. So there was a period of very active struggle from the late 1960s, through to say, the mid to late 1970s.

Will Brehm 8:27
And in the beginning, did you see the influence of say, you know, capital, in the university when you first started?

David Harvey 8:37
Well it was always obvious that universities were class bound. My education at Cambridge, for example, I immediately encountered class and Cambridge in a way I’d never done at home when the people from the public schools who are very rich were there, and they seem to be, you know, kind of having a good time and I was sweating away trying to be a good student. And in the end, you know, I was the one who sort of got the academic honors, but they didn’t care because they just went off and worked in daddy’s firm in London and were ultra rich within … And there I was eventually with a sort of an Assistant Professor kind of salary, which was peanuts at the time, struggling to survive. So class was always around in education, but I don’t think big money was controlling the university in the way it now does. My education, for example, was funded by the state all the way through from school to PhD. So I had a free education and clearly under those conditions, you feel able to explore whatever it is you want to explore.

Will Brehm 10:00
Were you political in any way, politically active, when you were in Cambridge?

David Harvey 10:05
I was, I would say, I came from a background where there was some sympathy with the Labour Party and socialism and I suppose the extent of my political beliefs were roughly Fabian socialist. But towards the end of the 60s, I was getting disillusioned with that over things like the Vietnam War. And the fact that British Labour Prime Ministers promised great things, but in the end succumb to the power of big money. And – as Harold Wilson put it – the gnomes of Zürich had to be satisfied.

So I started to think there was, maybe something wrong with where we are at politically at the same time as I found that a lot of the theoretical apparatus that I understood from economics and sociology and political science were not really adequate to understand the problems that I was studying on the ground. Particularly in the city of Baltimore, where, as I said, there was an urban uprising year the before I got there and I became involved in a lot of studies of “Why did this happen?”, “What were the problems in the housing market?” and I started to work on housing market kind of problems. And finding that economic theory didn’t help me at some point or other, I decided to go off and read Marx and see if there was anything in there. And of course, I found it was great for getting at practical issues.

Will Brehm 11:44
So Marx, as I’ve learned, actually, through some of your teachings that are online, defines capital as “value in motion”. And I wanted to ask: Does that concept apply to education? Maybe specifically higher education today, because you said big money has now kind of come to dominate the universities. So how do we think about capital in the universities? And how do we think about value being in motion in universities?

David Harvey 12:13
Yes, the mass of capital of course is in motion, and is speeding up all the time, But capital needs certain infrastructures. It needs physical infrastructures, which are long lasting – highways, roads, ports, things of that kind, which take long-term capital investment. By the same token, it also needs long term capital investment in education, because the qualities of the labor force become an increasingly significant problem for capital over time, far more so than in Marx’s time. You want a well-trained, educated labor force. And also you need it from the standpoint of the renewal of bourgeois society, that there be a great deal of innovation and research universities became centers of innovation. Of course one of the crazy things I think of now is that there’s a lot of cutting back funding of higher education, when actually tremendous investment in higher education in the 1960s created an environment which to this day, provides a good deal of background to why the United States still remain so strong in the global economy because you’re having a very educated entrepreneurial minded workforce, but you’re now cutting all of that, and the workforce is less and less likely to be innovative, because it’s increasingly indebted. So you’ve actually got a structure of education, which is undermining what capital really needs. But nevertheless, some capital has to flow through the universities in such a way as to create that labor force. And it is a long term project costs, because as a sort of thing, where the benefits and come out 10, maybe even 15, years later.

Will Brehm 14:14
And I guess one of the things that fascinates me now, in like, in the present moment in America and probably in other countries, as well, the amount of debt students are in to participate in the future labor market run. And I think of it sometimes in terms of this idea of the wants, needs and desires of capital, right, like this idea that there is such a desire to be educated, that people are going into thousands of dollars in debt, which is really limiting their future prospects. So what’s your opinion on this massive debt that students face these days?

David Harvey 14:51
Well I think the general problem of circulation capital is that the circulation of debt has become more and more the crux of what’s going on within the capitalist economy. And so, the indebtedness is taking many different forms, because of the indebtedness that people get into on the consumer side. And, of course, to the degree that education became seen as a commodity which had to be purchased. So people need an effective demand and if they didn’t have the money they had to borrow it. And so you now got the indebtedness of a student population. And this forecloses on the future. And in a way, it’s a form of social control in the same way about housing debt that it was said in the 1930s that debt encumbered homeowners don’t go on strike. So debt encumbered students don’t rock the boat. They want to keep their job site, they don’t want to be fired, because they’ve got all that debt they’ve got to pay off. So there’s a lot of evidence, it seems to me, that the graduating student population is far less likely to take risks than in the situation that I was in, for example, coming out with a PhD from Cambridge with no debt.

And then you can go do what you like, and you don’t have that hanging over you. But now people have this hanging over them. And so it’s both the social control mechanism, it’s also about keeping capital into the future, because debt is a claim on future labor, and it’s a claim on the future. So, in fact, we foreclosed on people’s futures by increasing levels of debt. And then that means that it’s hard to imagine a transformation of capitalism, because you’ve got so much debt. I got personally nervous because my pension fund is invested in debt. So if we abolish the debt, you abolish my pension funds. So my pension fund becomes crucially part of the problem. So I have this ambivalence; I see the stock market crashing and I think, “Yay, this is the end of capitalism.” And then I think, “Oh, my God, what’s happening to my pension fund?” But this is a sort of contradictory situation that all of us get in and it’s one of the things that actually gives a certain social and political stability to capitalism that when capital gets into trouble, and I said, “We’ve got to save the banks.” We say, “No, don’t do that.” And then somebody turns to us and says, “If you don’t save the banks, sorry, all your savings are gone.” So then you turn around and say, “Okay, go save the banks.”

Will Brehm 17:37
Yes, I mean, what’s interesting to me is that education, in some respects, people believe as being transformative, and maybe a location to really go against kind of systemic norms. So, you know, like capitalism, but at the same time, the system we have created, like you said, is basically foreclosing the future, and making people less able to take risks, and maybe challenge that system. And it makes me think about the scholar [Maurizio Lazzarato, who says, the debt in education, higher education, what we start realizing is that the value, the purpose, of higher education is to teach debt. Students learn debt through the system to prepare them to be good kind of capitalist workers in the future.

David Harvey 18:23
Right. But the other side of that is that actually students less and less learn how to be critical. So their critical faculties are being eroded and basically we get situations where students say, “Oh, don’t bother me with all of that, just tell me what I have to know to get my qualification. And I get it, and then I can go off and use that qualification. So it’s about the qualification rather than developing a particular mode of thinking, which is critical. And on the one hand, capital doesn’t like critical thinking, because at some point or other, as happened to the end of the 1960s, a lot of people started to be highly critical of capital. So capital doesn’t like that. On the other hand, if you don’t have critical thinking, there’s no innovation. And so capital sits around and says, “Why isn’t there more kind of innovative things going on?” And that’s because people don’t know how to think for themselves. And actually, there are now complaints emerging – I don’t know if you’ve encountered this – of the labor force coming out of universities that is unable to solve problems, because they don’t know how to think for themselves. They just want to find some solution into which they plug. So they want information, but they don’t have the critical capacity to be actually problem solvers. And there’s a lot of complaints now, among corporate capital of the inability of this younger generation to respond to the needs of the labor place.

Will Brehm 20:02
So I mean, given this environment in higher education – and you you work in higher education. I think you still teach as well?

David Harvey 20:09
I do teach some, yes.

Will Brehm 20:11
So , Marx was very interested in everyday practice, and in your everyday practice as a professor, but maybe more broadly, as a citizen: How do you navigate the system, these contradictions, as you say? On the one hand you’re cheering the fall in the stock market but on the other hand, you’re lamenting the collapse of your pension fund. How do you navigate these contradictions and continue to be politically active?

David Harvey 20:37
Well, for instance, I can start with that story and that contradiction in my own life. And then we’ll ask students, “Can you see similar contradictions?” And, for instance, all this indebtedness, and talk about the things that we’ve been talking about. And if you do that, then people get it straight away. And therefore start to maybe you think the system is a problem, and that we’ve got to do something about it, and then need to learn a lot more about how the system works. And that point you can get into things. The other thing I would want to do, however, is- I’ve always, of course, been interested in urbanization. And if you’re in a major city, and if you’re in a major university in a major city, it seems to me you’ve got a huge educational world out there that you just go out on the streets and start to get people involved to some degree about what’s going on in the streets. One of the great things about teaching at the City University of New York is that we tend to get students who are very streetwise and have been out maybe doing the social movements and so I don’t have to tell them go out and look at what’s going on on the street because they know far more about it than I do. And what they come to me to, is to say, “How do I understand all of this?” “What’s the framework in which I can understand all of this?” and that’s why I kind of try to then sort of say, “Well, okay, let’s study Marx and see how what you’re experiencing relates to this mode of thinking”, and try in that way to get to sort of a critical theoretical perspective.

Will Brehm 22:32
It’s incredible to think that Marx’s writing from 150 years ago is still relevant to help make sense of students’ lives today.

David Harvey 22:44
Right. Well actually, even more so. I mean, the point here is, if you said back in the 1850s, “Where was the capitalist mode of production dominant?” and it was only dominant in Britain, Western Europe and the eastern part of the United States and everywhere else there were merchants around and so on and right now of course, it dominates everywhere. So there’s a sense in which the theory which Marx constructed to deal with that world of capitalist industrial production has now become global. And it’s more relevant than I think it ever was before.

And so I want to emphasize that to people, because quite a lot of people like to write about Marx and say, “Well, you know, that that was about what was going on back then.” And I say, “Well, no, actually back then, there was all kinds of other things going on in the world apart from your capital accumulation.” Now, you can’t find hardly anywhere in the world where capital accumulation is not dominant.

Will Brehm 23:50
I know and it’s amazing to think how it is, it’s so pervasive, it’s so worldwide, it is seeping into parts of life, like the university that didn’t normally, or didn’t historically have those sort of logics to it. And then I guess I get a little pessimistic and kind of think, “Well, where do we even begin to resist? And how do we resist when it’s such a massive system that is so hard to be located outside of?”

David Harvey 24:21
But I think there’s a lot of resistance internally within it. I emphasize a lot Marx’s concept of alienation, which, you know, has not been really very strongly articulated, I think, within the Marxist tradition, in part because somebody like [Louis] Althusser said, that that’s an unscientific concept. Whereas I think it’s a very profoundly important concept. And if you said, “How many people are alienated by conditions of labor as they currently exist?” And the conditions of labor are not simply about the physical aspect of laboring and how much money you get. They’re also about the notion of having a meaningful job and a meaningful life and meaningful jobs are increasingly hard to come by.

I have a daughter who’s 27 and her generation looks at the labor market and says there’s not much there that’s meaningful so I’d rather go and be a bartender than actually take one of those meaningless jobs out there. So you find a sort of alienation from the job situation, because the meaning in work has disappeared. There’s a lot of alienation about daily urban life, in the levels of pollution, the messes that are in transport systems and traffic jams, and the hassles of actually dealing with daily life in the city. So there’s an alienation in the living space, then alienation from politics, because of the political decisions seem to be made somewhere in the stratosphere and you’re not really able to influence them except at a very local neighborhood level. And there’s a sense of alienation from nature and alienation from some sort of concept of human nature. And you look at a personality like Trump and say, “Is that the kind of person I would like to be?” and “Is that the kind of human being that that we want to encourage to populate the earth? Is that what the world’s going to be like?” And so I think there’s a lot of discontent within the system.

Discontented people of course can vote in all sorts of crazy ways and what we’re seeing in Europe and elsewhere is some pretty crazy political things going on. And I think here the left has a certain problem that we have not addressed all of those political feelings and not proposed some active kind of politics of finding better solutions. So that we’ve let the game disappear and I think that to some degree this has a lot to do with what actually I would call the conservativism of the left.

Marxists, for example, are incredibly conservative and you know I’ve lost count of the number of times in a discussion I’ve been driven back to having to discus s Lenin. Well, okay I admire Lenin and I think it was important to read about him, but I don’t think the issue is right now. Those which Lenin was faced with, and I don’t want to get endlessly lost in all those arguments about whether it was Lenin or Luxembourg, or, you know, “Who is Trotsky?” or whoever was right. I want to talk about now. I want to talk about the Marxist critique now, what it’s telling us and then talk and say to ourselves, “How do we actually then construct an alternative to this very wide sense of disillusionment that exists in society?”

Will Brehm 28:18
Do you think education broadly, or maybe higher education specifically, can be part of constructing that alternative based on your Marxist critique?

David Harvey 28:28
It can be, and it should be. The problem right now is that higher education is more and more dominated by private money and its become privatized; the funding has become privatized. And when it was state funded, there was always constraints, but not as fierce as they are now. And basically, big capital and corporations will fund/give massive amounts of money to universities to build research centers. But the research centers are about finding technical solutions; they very rarely have anything other than a nominal kind of concern about social issues. They’re not about – I mean, for instance, the environmental field, these institutes for looking at environmental questions. And it’s all about technologies. And it’s all about taxation arrangements, or something of that kind. It’s not about consulting with the people. It’s not about discussions of those kinds.

When we were doing research on those questions back in the 1960s, there was always a lot of public participation and public discussion. Now sort of technocratic imposed from the top solution to the environmental problem, which is being designed. And if you are interested in the environmental problem from a social perspective, you’re likely to be in the humanities somewhere or other and you can have a little symposium in the humanities about how, when you start to be very political about it, but the engineers and the technocrats well funded in these research institutes are not going to be terribly excited about listening to you.

Will Brehm 30:10
In a similar way, I’m amazed sometimes at how, in academics, the labor that professors do in terms of writing papers and doing work much longer than regular work week, and that there’s very few unions fighting for their rights. And more importantly, I think, is that, you know, there’s such a perverse or crazy system in a way where academics spend all of this labor writing articles that then get published in these for profit companies that then sell journals and articles out and very little money goes back to the professor who did the actual labor. And meanwhile, the CEO of Wiley, which is a big publishing company is making something like $4 million a year. I mean, it seems so skewed. And what’s interesting in my mind, is that some of these same professors who are in this environment, they use Marxist critiques in their work but then there’s almost like a disconnect with their own labor. And I don’t know how to make sense of that sometimes.

David Harvey 31:21
Well, I think that if you want to get published, then you’ve got to find a publisher and the publisher is a capitalistic institution. Now, the interesting thing about publishing is that publishers tend to publish anything that sells. So it’s possible, if you have a critical perspective to get published if it sells. And so there are obviously, some books which sell widely and have quite an impact. And historically, of course, Harrington’s The Other America back in the 60s suddenly exploded the whole question of poverty in the United States. A book like Piketty’s book for all of it, while I’ve been critical of it nevertheless opened up and very much supported what the Occupy movement was doing, and talking about the problems of the 1%. And Piketty documented a lot of that, so this is extremely useful. So yes, you have to use capitalist means to anti-capitalist ends. But that is, in fact, one of the contradictions that is central to our own social situation. There are of course alternatives to do it through social media and use of a sort of Copyleft situation of a certain kind, but then that becomes a bit problematic if somebody needs the money from whatever they publish. So yes, there’s the labor process but the good thing at least I would say about the labor process for academics is that nobody is your boss – that you do it for yourself. And Marx has a very interesting question: “Did Milton in writing Paradise Lost, did he create value?” And the answer is, “No, he just wrote wonderful phrases.”

He says Milton wrote Paradise Lost in the same way that the silkworm produces silk; he did it out of his own nature. It only became a commodity, when he sold the rights to it for five pounds to somebody. And then it became a commodity, but it’s not part of capital – it only became capital when the bookseller started to use it as kind of a way of circulating capital. And so I like to think of my labor as kind of being silkworm labor – that I do it out of my own nature, and not out of some sort of instruction from some publisher. So I do it because I want to do it, I want to communicate something, and I have something to say, and I want to lay it out there.

Will Brehm 34:37
And you can’t not do it.

David Harvey 34:38
Right, and a lot of that labor is free as now on the website, for example, people can do that and then there’s the written person, the companions to Marx’s Capital, which go with the lectures. Some people like the lecture format, and some people find it difficult, so they can go to the written format. So the written format is in the publishing world.

Will Brehm 35:07
Yes, and I guess we just hope that there’s more people in academia like you that are doing this out of their own nature, and not too worried about how it becomes a commodity.

David Harvey 35:20
Less and less. And this is one of the problem, I think. Less and less, and a whole generation of academics has been raised within this disciplinary apparatus, that you’ve got to produce so much of this, and so many articles of this sort within a certain period of time in order to maintain your position. So there’s less and less doing that because when you’re under those sorts of conditions, you can’t take 10 years to write a book.

I took 10 years to write Limits to Capital, and during that time, I didn’t publish that much and under contemporary conditions, I would have been under real stress about the fact that I wasn’t productive enough, and all the rest of it and they would be having me and saying, “You’ve got to produce more”. And there are a lot of things that happened as a result; the quality of academic publication has diminished very significantly as the quantity has increased. And the other thing is that instead of undertaking sort of real deep research, which takes you a long time, it’s far better to write a piece where you criticize somebody else. Say you just engage in critical kind of stuff and you can write an article like mad in six months. And so the turnover time of academia has become much shorter and long-term projects are much harder to undertake.

Will Brehm 36:54
It reminds me of the the recent scandal in The Third World Quarterly, the journal article that was published by – I think an American, I’m not 100% sure. But he basically set out the case for why we need to see colonialism as good, and he puts this whole article article together. No research, just this kind of diabolical sort of argument that really gets people upset. And, of course, it becomes instantly the highest read article in The Third World Quarterly, which has been around for 60 years. And then, of course, the editorial board kind of resigned in protest, but it just encapsulates this moment.

David Harvey 37:39
Yes. And, of course, it also gets a lot of citations and suddenly he goes to his Head of Department and says, “I’m way up there in citations. Give me more money.”

Will Brehm 37:52
That’s right, and his university didn’t come out and criticize him. You know, it’s about diversity of opinion. It’s something you can see how you can game the system that way academics. Instead of doing this deep thinking, like you’re talking about, with the 10 years to write a book. Do you think Marx would have been a good academic?

David Harvey 38:13
No he would have been terrible! He would never have gotten tenure anywhere. First off, nobody would know what discipline to put him in. I have a bit of that problem. I mean, I come from geography but a lot of people think I’m a sociologist or something else. But he doesn’t fit easily into any discipline. And then secondly, he didn’t complete much of his work. And I always used to have this little thing on my desk: He had a letter from his publisher, that said, “Dear Herr Professor Marx it’s come to our attention that we have not yet received your manuscript of Das Kapital. Would you please furnish it to us within six months, or we’ll have to commission somebody else to write this work?”

Will Brehm 39:05
Do you know if he met the deadline?

David Harvey 39:07
No, of course not.

Will Brehm 39:10
How long did it take him to write Capital? Number One.

David Harvey 39:15
I guess it was basically 15 years, I think.

Will Brehm 39:22
And there’s three volumes in his name for Capital, but the third one was co-written or was compiled.

David Harvey 39:29
Well both volumes two volumes and volumes three were compiled by Engles. And there has been a lot of discussion about how much Engles manufactured, and he certainly made it seem like these notes which Marx had were closer to publication that they actually were. So there’s a lot of critical discussion because the manuscripts are now freely available and people are reading the manuscripts very carefully, out of which Engles constructed the actual text that comes down to us, and they’re finding all kinds of things that Engles added or missed. So there’s an interesting scholarly exercise going on on that.

Will Brehm 40:14
Was there supposed to be more than three volumes?

David Harvey 40:16
Yes.

Will Brehm 40:17
How many?

David Harvey 40:19
It depends how you count them. In the Grundrisse he gave several proposals – the three volumes he’s got of the Capital already, then one on the State, one on the World Market and World Trade, and another on Crises. So there were at least three others, and it’s possible to find other places where he mentioned other things he needs to look at. In fact, the question of wage labor, it is covered of course to some degree in Volume One of Capital, but Marx, never really wrote out a very sophisticated explanation and discussion of wage determination. And he had in mind to do that, but the evidence is that he had some preliminary thoughts about that, but those preliminary thoughts did end up in Volume One of Capital, but he did, I think, want to have a whole volume on wage labor in itself. But like I said, bits and pieces of that idea ended up in Volume One of capital, but not the whole thing.

Will Brehm 41:41
Unfinished work, I guess.

David Harvey 41:43
And one of the things I think we should be doing – those of us who are familiar with the text – is to try to find ways to complete what he was talking about, and actually to represent what he’s talking about in the three volumes of Capital, which is I tried to do in the last book.

Will Brehm 42:03
So it actually raises a good point: Who else in the next generation of Marxist thinkers – I mean, you have spent 50 years doing this. Who do you see today as kind of taking up the mantle in the next generation?

David Harvey 42:21
The answer to that is, “I’m not quite sure.” Because there’s a big gap between people of my generation or close to my generation, sort of 60s and above, and the younger generation in their late 20s, early 30s.

Will Brehm 42:39
So me.

David Harvey 42:40
Yes, there are a lot of people in that generation who are actually very interested in exploring Marx in much greater detail. In between, there’s hardly anybody. And the people who were there have largely abandoned what they were doing and become kind of neoliberalized and all the rest of it. So there are some people in the middle, obviously. So it’s not completely blank, but I have a great deal of faith in your generation, actually, because I think your generation is taking it much more seriously. I think it feels more of a compelling need that they need some sort of analysis of this kind. And I think what my generation is obliged to do, which is what I’ve been trying to do, I think over the last decade really, by way of what I call The Marx Project is to produce a reading of Marx which is more open and fluid and more related to daily life and it’s not too scholastic. So I’ve tried to produce these interpretations of Marx that are simple, but not simplistic. It’s very difficult to negotiate that distinction, but that’s been my aim. And one of the things that I think has been encouraging is what I see as a very positive reaction to that mission.

Will Brehm 44:13
So Marx was known for being very well read. And he was a beautiful writer and Capital – Volume One is just an absolutely beautiful read. And he really draws on such a wide range of other writers. And I just wonder: Are you reading anyone that’s a contemporary scholar, or maybe an artist, or a filmmaker that is capable of bringing in such a wide variety of thinking into the creation of some artwork or some scholarly work in a beautiful way like Marx did back 150 years ago?

David Harvey 44:57
I think there are people who are who have a broader perspective on Marx. I think of somebody like Terry Eagleton, who I think can bring in a lot of the cultural things and in his little book on why Marx was right, I think did a very nice job of taking up the spirit of Marx as an emancipatory thinker and pushing it home. So there are people, I think, who are capable of doing that, but somebody who knows Greek philosophy, or Hegel inside out, Milton, Shakespeare, you know – it just boggles the mind that somebody could sit there with all of that in his head and produce work which is fascinating, I think in terms of how how to interpret it.

Will Brehm 46:02
David Harvey thank you so much for joining Fresh Ed. It really wasn’t pleasure to talk; it was an honor to really speak today.

David Harvey 46:08
It was my pleasure to chat with you, and remember, it’s your generation that has to do it. So get busy now.

Will Brehm 46:15
I will get back to my 10 year book.

David Harvey 46:18
Absolutely.

Will Brehm 4:44
大卫·哈维,欢迎做客FreshEd!

David Harvey 4:47
感谢你的邀请!

Will Brehm 4:49
我们现在所在地是东京的武藏大学,明天将召开日本经济理论学会第65届大会,您将会发表主题演讲。在像这样的大学环境里您已经历了50多年。今天我们来谈谈,您对高等教育价值的理解是如何随着时间和地点而发生变化的?

David Harvey 5:14
我的看法并没有太大改变,基本保持原样,但高等教育本身却发生了翻天覆地的变化,我将其称之为法人化和新自由主义化。面对这些变化,要做到保持价值观不变真的很难。因此,如何维持大学的开放性,让不同观点都可以自由表达和发展变得十分重要。如今,这种维持开放性的斗争要比二三十年前艰难得多。但在四五十年前,这也很困难。所以这就像是陷入了一个巨大的循环:过去,维护开放性的斗争曾一度非常艰难,后来随着斗争的胜利情况有所好转。于是我们自满了起来,连锁反应随之而来,现在变得愈发困难。

Will Brehm 6:18
您所说的斗争的最初阶段,是指上世纪60年代吗?那时候情况是什么样的?为什么艰难?难在哪儿呢?

David Harvey 6:26
那时候大学里等级森严,教授们就像神一样无法挑战。比如我所在的学科,对于哪些社会理论可接受、哪些不可接受,有一套相当权威而统一的看法。我直到35岁前都未接触过多少马克思的思想,出于偶然,我才开始有机会深入了解。当然,整个过程也是一场相当激烈的斗争。随着我发表的文章越来越多,引用了不少有趣的马克思的话,大家立即称我为“马克思主义者”。我自己并没有觉得我是马克思主义者,但其他人都这么称呼我。差不多10年后,我放弃了,并承认说:好吧,既然你们都说我是,那我就非是不可了。但实际上,我所做的不过是阅读马克思的著作,然后对大家说:这里的一些观点非常有趣,非常重要。
当然,其中的政治色彩也是相当吸引我的一点。从某种意义上而言,在困难时期读马克思是很有帮助的。我是上世纪60年代末刚搬到美国,那时候到处都是被边缘化的人群发动的骚乱。就在我搬到巴尔的摩的前一年,刚发生了一场特大骚乱,大半个城市在种族起义的运动中被烧毁。而且当时越南战争还没结束,各种反战运动和言论自由运动进驻大学校园,力量非常强大。当然,阻力也很多。可以说,在上世纪60年代末至70年代中后期的那段时期,斗争进行地相当激烈。

Will Brehm 8:27
您觉得,最开始资本对大学有影响吗?

David Harvey 8:37
大学里的阶级划分一直很明显。例如我在剑桥读大学的时候,一进校就感受到了阶级划分,那是我原来从未体会过的。学校里有很多从公学毕业的富人家子弟,他们看上去学的很轻松。我却要哼哧哼哧、辛苦地做一名好学生,最后获得学术荣誉。但那些富家子弟一点都不在乎,因为他们转身就去伦敦的家族企业工作了,薪水还很高。而我的薪水呢,只有助理教授那么点儿,在当时只能勉强饱腹。所以教育里处处都有阶级存在,但我认为当时资本对大学的控制远没有现在这么强。我从本科读到博士都有国家资助,可以说是免费的。在这些条件下,我才能探索任何感兴趣的领域。

Will Brehm 10:00
您在剑桥读书的时候政治活动上积极吗?

David Harvey 10:05
我来自一个对工党和社会主义持有同情心的家庭背景,所以在一定程度上,我的政治信仰大致接近费边主义(译者注:一种支持改良的社会主义)。但到60年代末期,很多事情让我逐渐打破了原先的幻想。比如美国发动的越南战争,以及英国首相、工党党魁哈罗德·威尔逊,他大肆承诺却未曾兑现,最终屈服于金钱的力量,就像他自己说的那样:“要让苏黎世的地精(指银行家)吃饱喝足才行。”
这些事件的发生促使我开始怀疑我们的政治是不是出了什么问题,同时我还发现,此前我从经济学、社会学和政治学里学到的哪些理论完全不足以解释我遇到的实际问题。尤其是在巴尔的摩,刚才我也提到,在我到那儿的前一年发生了一场骚乱。我开始研究是什么导致了骚乱的发生?房屋市场出现了什么问题?我在进行这些研究时发现,经济学理论有时对我没什么帮助,所以我就决定读读马克思,看看他是怎么说的。就是这样,我发现马克思的理论对解决实际问题确实有用。

Will Brehm 11:44
据我所知,您曾在您的在线课程中说道马克思将资本称为“流动中的价值。”我想请问,这个概念适用于教育领域吗?尤其是当今的高等教育?毕竟您提到过现在的大学几乎被资本所掌控。我们应该如何理解资本在大学中的作用?换句话说,我们该如何看待在大学中流动的价值?

David Harvey 12:13
大量资本是在不断流动的,且在不断加速度。但资本也需要一定的基础设施,它需要持久的物质基础设施——比如高速公路、道路、港口等,都是长期投资的结果。同样,教育也需要长期投资。因为随着时间的推移,劳动力素质对资本而言变得愈发重要,远超马克思所在的那个时代。你需要训练有素、受过良好教育的劳动力。从资产阶级社会复兴的角度来看,也需要有大量的创新,研究性大学成为了创新中心。实际上,60年代对高等教育的巨大投入直到今天都还有深远影响。正是那些受过教育的、有企业家精神的劳动力,使得美国在世界经济中位居前列。而现在不可思议的是,对高等教育的投入却遭到大幅削减。真这么做的话,学生就会债台高筑,导致未来劳动力越来越缺乏创造性。这种教育结构其实与资本所期望的结果是背道而驰的。因此,资本需要流经大学,这是创造劳动力的途径,且这种投资的成本是长期的,其收益可能要10到15年后才得以体现。

Will Brehm 14:14
有一点吸引我的是,现在不论是美国也好,其他国家也好,学生为了参与到未来的劳动力市场而背负了巨额惊人的债务。从资本需求的角度来说,每个人都渴望接受教育,但这样就要贷款数千、甚至数万美元,这严重限制了他们未来的发展前景。对于目前的巨额助学贷款问题,您是怎么看的呢?

David Harvey 14:51
我认为资本流通的普遍问题是,债务流通愈发成为资本主义经济的症结所在。作为消费者,每个人都有形式各样的债务问题。在某种意义上,教育也成为一种可以购买的商品。一旦人们有购买商品的需求却没有资金时,他们就会去借贷。这就解释了为什么学生群体会债台高筑,那是他们抵押未来所得到的钱。
一定程度上,这种社会控制的手段让我想到上世纪30年代,背负债务的购房人不敢轻易罢工,就像现在负债累累的学生不敢瞎捣乱一样。因为他们只有保住工作、不被解雇,才能还得上以前欠下的债务。很多证据显示现在的毕业生愿意承担风险的可能性很低,相比我当年那样一身轻松从剑桥毕业,真是不可同日而语。那时候想做什么就做什么,完全没有后顾之忧,但现在人们有太多需要顾虑了。
这既是一种社会控制机制,也是一种将资本保留到未来的机制,因为债务是对未来劳动力的一种要求,即对未来(价值生产)的一种要求。实际上,增加债务水平就相当于透支了未来。
除了控制社会,债务还关系到未来资本,因为它本身就是对未来劳动力的索取。实际上,提高债务水平就相当于“当掉”了未来,而且还是死当。这意味着资本主义将难有转变,因为债务实在太多了。比如就我自己而言,我很担心我的退休金,因为钱全投到债务市场里去了。要是取消债务,那我的退休金也就打了水漂。所以我有种矛盾的心理,每当看到股市崩盘时,我都会想:“资本主义终于完蛋了!”然后又转念一想:“天呐,那我的退休金怎么办?”每个人都会面临这种矛盾,比如出现经济危机时,有人说:“要先救银行!”其他人反对,那些支持救银行的人就说:“要是不救银行,你们的存款就没了。”然后大家就都同意了。所以在资本陷入危机时,反而社会和政治更加稳定了。

Will Brehm 17:37
是的,我觉得有意思的是,从某方面而言,人们相信教育具有变革作用,可以对抗像资本主义这样的一些社会系统规范。但同时,正如您所言,我们所建立的这个社会体系恰恰在扼杀未来,使人们承担风险的能力降低。这让我想起毛里齐奥·拉扎拉托(Maurizio Lazzarato)关于高等教育中有关债务的观点,他说:“高等教育的意义和目的就是教导学生何谓债务。”学生通过在大学学到的债务知识,为将来在资本主义世界工作做好准备。

David Harvey 18:23
没错,确实是这样。另一方面来说,学生越来越不会辩证思考,批判能力正在退化。他们上大学的主要心态是:“别用那些虚的来烦我,我只想知道怎样才能拿个学历,然后就能去找个好工作。”所以大学不再是培养思维方式的地方,而是获取学历的通道。这点至关重要。其实,资本并不喜欢有思辨能力的人,60年代末的时候,很多人对资本大肆批判。但如果没有辩证性思维,人们就不会独立思考,创新从何而谈?所以资本一边厌恶思辨能力,一边又在抱怨没有创新。这些抱怨的声音此起彼伏,你可能也遇到过。大家都在说大学毕业生不会解决问题,因为他们不会独立思考,只会等着现成的答案。他们只会收集各种信息,却没有真正解决问题的能力。所以很多企业都在抱怨年轻一代无法满足劳动力市场的需求。

Will Brehm 20:02
您工作的环境就是这样,对吗?您现在还在大学里教书吗?

David Harvey 20:09
对,我还教一些课。

Will Brehm 20:11
马克思对日常实践很感兴趣,那您作为一名教授,或者更广泛而言,作为一个公民,是如何处理这些矛盾的呢?就像您之前说的,您一方面为股市崩盘而欢呼,另一方面又为失去养老金而悲伤,您是如何来调解矛盾、保持政治上的积极性呢?

David Harvey 20:37
有一种方法是我会先给学生讲我自己生活中遇到的矛盾,然后启发学生也举出相似的例子,比如负债等我们刚刚讨论的那些话题。这样做就很直观,人自然而然就会思考是不是整个系统出了问题,会想要去做些什么——那就是更多地去学习系统是如何运作的。这样,你就开始入门了。
还有一种我想用的方法。因为我一直对城市化很感兴趣,尤其是我生活在一个大城市,同时又在这个大城市的一所知名大学任教。在我看来,城市是一个广阔的教育场所,你只需走上街头,身边的人就会告诉你社会上发生了什么新鲜事。在纽约城市大学教书让我感到很棒的一点是,我们招的大多数学生都很有“街头智慧”,有很多社历练比如参与过社会运动。所以我不需要鼓励学生走出教室和校园、去到社会上看看发生了什么,因为他们知道的远比我多得多。反而是他们来问我,应该如何理解这些社会现象?有哪些理论框架?然后我就会试着讲讲马克思,看看是否他们的经历可以和马克思的思维方式相结合。通过这种方法,学生能产生辩证的理论观点。

Will Brehm 22:32
马克思150年前的文字依然有助于理解当今学生们的生活,真的很不可思议。

David Harvey 22:44
没错。事实上不仅如此。说回19世纪50年代,资本主义生产方式的大本营在哪儿?在英国、西欧和美国东岸,以及其他有机械化生产的地方。而现在呢?资本主义遍布全球。所以马克思当时为应对资本主义工业生产所搭建的理论现已成为全球性的了,这比我过去以为的还要有意义。
因此,我想强调的一点是,很多人谈到马克思会说那只是对过去的解释,但我想说并不是这样的。实际上过去世界上除了资本积累,还有各种各样的社会形态,而现在基本上到处都是资本占主导地位。

Will Brehm 23:50
是的,这么想来的确惊人,资本主义渗透到世界各地,融入到生活的方方面面。即使是我们通常认为不会受此影响的大学也不能幸免。对此,我想我有点悲观,该从何开始抵制这种渗透呢?特别在很难从这个巨大系统中抽身出来的情况下,该怎么抵抗?

David Harvey 24:21
我觉得在它内部就已经有很多抵抗了。我一直强调马克思的“异化理论”。这一概念在马克思主义研究中没有得到很好地阐释,甚至连路易·阿尔都塞(Louis Althusser)这样的马克思主义者都说异化理论是不科学的。但是我不这么想,相反,我认为异化是非常深刻且重要的概念。当我们问“有多少人被所处的劳动环境异化”时,这里的劳动环境不仅指物质层面和工作报酬,更多地还包含工作意义。现在做有意义的工作、过有意义的生活变得越来越难。我有个女儿,今年27岁,她这一代人进入劳动市场的时候,发现有意义的工作寥寥无几,所以她宁愿去当调酒师,也不想做那些毫无意义的工作。工作意义的消失是一种劳动异化的体现。
异化在日常城市生活中也无处不在,比如污染、交通系统的拥堵和混乱,和各种实际生活中遇到的麻烦事。除了日常生活,异化还存在于政治领域。除非是在当地的社区层面,否则个人根本不可能有能力影响高高在上的政治决策。此外,自然和人性也有异化。比如看到特朗普,我们会问:我想要成为那样的人吗?我们鼓励地球上的人都像他那样吗?世界会变成那样吗?因此,在社会内部已经有很多不满的声音。
当然,不满的人们以各种疯狂的形式参加选举,正如我们所看到的欧洲和其他地区发生的那些不可思议的政治事件。我认为左翼政党有一个问题,那就是我们即没有解决那些政治情绪、也没能提出积极的政治策略以寻求更好的解决方案,我们只是不像原来那么搞。我称之为 “左翼的保守主义”。
马克思主义者其实是非常保守的。当然,我也有无数次被问到列宁,我很欣赏列宁,他的著作也很值得一读。但那不是我想说的重点,我不想喋喋不休地谈论列宁、卢森堡、还是托洛茨基究竟孰对孰错。那些都不是现在所面临的问题,我想说的是马克思主义的批判可以告诉我们什么,我们如何构建一种新的系统来解决社会中弥漫的失望与幻灭感呢。

Will Brehm 28:18
基于您对马克思主义批判的研究,您觉得广义上的教育,或者更具体地说,高等教育可能是构建那个新系统中的一部分吗

David Harvey 28:28
不仅可能,而是应当成为一部分。现在高等教育的问题是私人资本越来越占主导地位,尤其是资金来源上,大学已经私有化了。如果是国家出资,的确会对大学有所约束,但远不如现在资本的约束力强。基本上,大企业大公司会给大学提供大量资金用以建立研究中心。但这些研究中心在解决社会问题上,只关注如何寻求技术上的解决方案。比如着眼环境领域的机构,他们的研究几乎都围绕着技术展开。这些都与税收安排息息相关,并不包括公众的参与和讨论。
回到上世纪60年代,我们研究这些问题的时候,都会有广泛的公共参与和社会讨论。但现在,大到顶层设计,小到环境问题方案,都由技术专家制定设计。假设你是从社会角度对环境问题感兴趣,那么你可能属于某个人文学科,参与少数一些研讨会,对环境问题发表政治政策性的看法,但那些研究机构里薪水丰厚的工程师和技术专家不太可能会对此话题感兴趣。

Will Brehm 30:10
在学术界也有类似的情况,我常常感到惊讶的是,大学教授用于写论文和其他工作的时间远超正常工作一周的量,却很少有工会为他们的权益奔走。更关键的是,学者们把花费大量时间和精力写出来的文章交由赢利性公司在杂志上发表和出售,最后却只有微薄的收入真正给到付出实际劳动的教授们手中,反而像约翰威立(Wiley)那样大型出版商的首席执行官每年竟能获得高达400万美元的年薪,这种扭曲的现状简直太疯狂了。有趣的是,一些学者一边引用着马克思主义的各种批判,一边却没有将其与他们自己的工作联系起来,我有时都不知道怎么理解。

David Harvey 31:21
如果你想要出版就必须依靠出版商,而出版商是一个资本主义机构,他们只愿意出版能卖钱的书。所以有趣的是,如果你的批判能卖钱,他们就会出版。当然,历史上有很多书既畅销又具有很大影响力。比如上世纪60年代哈灵顿(Michael Harrington)所著的《另一个美国》,瞬间引爆了对美国贫困问题的讨论。再比如皮凯蒂(Thomas Piketty)的《21世纪资本论》,尽管我不尽同意其中的观点,但我依然保持开放的态度。皮凯蒂在书中讨论了很多关于财富收入分配的问题,为 “占领华尔街”运动提供了支持,是本非常有启发的书。所以,有时候我们不得不借助资本主义的力量来实现反对资本主义的目的。实际上,这是我们社会的众多矛盾中最为核心的矛盾之一。当然也可以有其他方法,比如社交媒体,或者“公共版权”的形式,但一旦涉及到出版所需的资金时,问题就来了。因此,出版是有自己的一套劳动过程的。但我认为至少对学术界而言,在这一过程中没有人是你的老板,每个作者都是为自己而工作。马克思就问过一个有意思的问题:米尔顿在写《失乐园》的时候创造价值了吗?答案是:没有,他创造的只是精彩的文字。
马克思的意思是,就像桑蚕吐丝那样,米尔顿写《失乐园》也是出于天性。只有当他以5英镑的价格把版权卖出去时,那本书才成为了商品。而书作为商品也不意味这它就变成了资本的一部分。只有当书商开始利用书进行资本流动(即钱生钱时),它才变成了资本。我觉得我的知识生产也和蚕类似,并不是受出版商的指使,而是出于我的本性,是因为我想要做,我想要表达,我有话要说。

Will Brehm 34:37
而且您欲罢不能。

David Harvey 34:38
是的。现在网络上有很多的免费劳动力,比如我关于马克思《资本论》的讲座,就有配套的文字版本。有些人喜欢听讲座,有的人不方便听,就更喜欢文字版。文字版本就是用于出版的。

Will Brehm 35:07
我希望学术界能有更多人像您这样能够遵循初心,而不用太考虑如何将知识变成商品。

David Harvey 35:20
现在的问题是越来越少的人能做到这点。整整一代学者受到的学术训练都是要在规定时间内写完一定数量的论文,这样才能保有相应的地位。因此,能做到遵循初心的人越来越少,在有那么多限制的情况下,是不可能让你用10年去写一本书的。
比如我写《资本的限度》一书就花了10年,那10年间我没发表太多其他的论文。如果放到现在,我可能要被自己不够高产的压力逼疯了,大家都会跑来告诉我要多写论文。但这样的后果也显而易见,随着发表论文数量的增加,学术质量却大打折扣。另外,与其进行那种非常耗时的深入研究,更多人只愿意花6个月的时间,发表对他人研究的批判性的论文。所以做学术的周期大大缩短,很多长期研究变得难以推进。

Will Brehm 36:54
这让我想到最近《第三世界季刊》的一桩丑闻,如果我没记错,应该是一名美国学者发表了一篇文章。他通篇主要是说为什么我们需要看到殖民主义的积极面,但是没有给出任何研究基础,纯粹是让人不舒服的恶魔言论。果不其然,这篇文章立即变成《第三世界季刊》创刊60多年来阅读量最高的一篇,随后编委会很多人都辞职表示抗议。我觉得这恰恰概括了我们刚刚所讨论的问题。

David Harvey 37:39
没错,而且很多人都引用了这篇文章,马上这个教授就可以去找他的院长或系主任说:我的被引用量达标了,可以给我加薪了。

Will Brehm 37:52
而他所在的大学对此也没有表态或批评,出于所谓的观点多元化的考虑。学术不再是您刚刚提到的那种深度思考,比如花10年去写一本书;而像是一个游戏,一旦掌握了规则,就能游刃有余。您觉得如果马克思身处现在的学术界,他能算是一个好的学者吗?

David Harvey 38:13
当然不算,他会是一个糟糕的学者!而且在哪儿都拿不到终身教职。首先,没人知道他是属于哪个学科的。我自己就遇到过这个问题,其实我是做地理研究的,但很多人都觉得我是社会学家。马克思也是,他并不受限于任何一种学科的框架。其次,很多著作他甚至都没写完。我过去常常在桌上放着一封马克思的出版商给他的信,上面写道:尊敬的马克思教授,我们尚未收到您的《资本论》书稿,请问您是否能在6个月内写完并寄给我们?否则我们将不得不委托他人。

Will Brehm 39:05
他最后按时写完了吗?

David Harvey 39:07
当然没有。

Will Brehm 39:10
他写《资本论》第一卷用了多久?

David Harvey 39:15
差不多15年吧。

Will Brehm 39:22
《资本论》一共三卷是马克思所著,但其中第三卷是与恩格斯合著的,是吗?

David Harvey 39:29
实际上第二卷和第三卷都是由恩格斯整理而成的。关于恩格斯实际改动了多少内容有很多争论,因为马克思的手稿现已对公众开放,很多人仔细研读,并将其与恩格斯的版本进行比对。他们发现恩格斯自己添加或删减了一些内容。这是一个有意思的研究方向。有一点毋庸置疑,恩格斯将马克思的原稿编撰成了更加适合出版的文字。

Will Brehm 40:14
据说原著不止三卷?

David Harvey 40:16
没错。

Will Brehm 40:17
那有多少卷?

David Harvey 40:19
取决于怎么分。在《政治经济学批评大纲》里马克思提到了几个想法,除了已有的三卷《资本论》,他还想写一卷关于国家的,一卷关于国际市场和贸易的,以及一卷关于危机的。所以至少还有三卷,另外有可能在他的其他手稿里能找到更多的研究方向。比如关于雇佣劳动的问题,虽然马克思在《资本论》第一卷里提到了一部分,但他并没有详细解释和讨论工资是如何决定的。他想过要那么做,有证据显示他有过一些初步的思考,但这些想法并没有出现在《资本论》第一卷中。我认为马克思是想要单独写一卷关于雇佣劳动的理论,就像我之前提到的,在《资本论》第一卷里的那些只是只言片语,而非全貌。

Will Brehm 41:41
可能他并没有写完。

David Harvey 41:43
对。我们这些熟悉原文本的人应该做的就是要补充完整马克思所要论述的内容,详尽解释他在三卷《资本论》中的观点。事实上,我的上本书就是这么做的。

Will Brehm 42:03
接下来一个问题就是:下一代的马克思主义者都有谁呢?您已经研究马克思50年了,您觉得谁可以接过您肩上的担子呢?

David Harvey 42:21
说实话,我也说不好。我这一辈的,或者和我年龄相仿的(60岁以上)马克思主义者,与30岁上下的年轻一辈中间出现了断层。

Will Brehm 42:39
也就是我这样的年轻一辈。

David Harvey 42:40
没错,你们这一辈的很多人是真的对马克思感兴趣,也在进行更深入的研究。但在中间年龄层的学者群体中几乎没有人。很多曾经的研究者都放弃了,他们要不转向新自由主义,要不是其他的一些思想。当然也不是说这一层完全空白,仍有少数学者。但我更看好你们这一辈的年轻人,因为你们明显更用心地在研究。这和现实的强烈需求有关,你们需要有这类的分析手段。因此,我们这一辈有义务做些什么,也是我过去十年里一直想做并且在做的,就是能让马克思的著作更具开放性和流动性,用不是过于学术而是更加贴近日常生活的话语系统增加其可读性。因此,我试图在不简化他的思想深度的基础上,尽可能用通俗易懂的语言来解释马克思。要做到两者的平衡非常困难,但这是我一直以来的目标。我称之为“马克思计划”。令我欣慰的是,目前收到的反馈都还是积极的。

Will Brehm 44:13
马克思的文字一直以易读而闻名。他是一名出色的作家,《资本论》第一卷就写得相当漂亮。他的文风也吸引了很多作家。我想知道,您觉得在当代学者、艺术家或电影人中,能有人做到像150年前的马克思那样,将各种各样的思想成功融入艺术作品或学术创造中去吗?

David Harvey 44:57
确实能看到有些人对马克思有更广阔的视角。比如特里·伊格尔顿(Terry Eagleton),我认为他给我们带来了很多文化方面的理论,并且在《马克思主义为什么是对的》一书中,他相当出色地继承了马克思作为解放思想家的精神并将其发扬广大。所以,我相信有些人有能力做到这一点。当然,熟悉希腊哲学、黑格尔、米尔顿、莎士比亚的人或许会说,竟有人可以坐在书桌前,将脑子里的想法创作出如此精彩的作品,是多么不可思议。就看你怎么解读了。

Will Brehm 46:02
大卫·哈维,再次感谢您能做客FreshEd。今天和您谈话真是非常愉快,并且非常荣幸!

David Harvey 46:08
我也很高兴和你交流。别忘了,你们这一辈要做的很多,赶紧行动起来。

Will Brehm 46:15
我会继续写我的十年大作的。

David Harvey 46:18
好的。

Translation by Jiang Dian
Want to help translate this show? Please contact info@freshedpodcast.com

Will Brehm  4:44
David Harvey, bem-vindo ao FreshEd.

David Harvey  4:47
Obrigado.

Will Brehm  4:49
Estamos aqui na Universidade Musashi, em Tóquio na véspera da sua conferência na Sociedade de Economia Política do Japão. Estando num meio universitário como este há mais de 50 anos como vê as mudanças na valorização do ensino superior ao longo do tempo e nas diferentes partes do mundo?

David Harvey  5:14
Bem, a minha avaliação não mudou muito; permaneceu bastante constante. As condições do ensino superior foram, realmente, transformadas radicalmente. E, portanto, tem sido muito difícil manter os meus valores diante do que eu chamaria de corporação [corporatization] e neoliberalização da universidade. E assim, a natureza da luta para manter os espaços abertos, onde visões dissidentes podem ser livremente desenvolvidas e expressadas, essa luta é muito mais difícil agora do que se dizia ser há 20 ou 30 anos. Há 40 ou 50 anos, também, era difícil. É como se houvesse um grande ciclo de: era uma vez, foi muito difícil e depois tornou-se muito fácil porque as batalhas foram vencidas, então tornámo-nos complacentes. E então, a reação começou e agora tornou-se mais difícil.

Will Brehm  6:18
Como foi o começo, na década de 1960? Quero dizer, quando disse que era difícil naquela época, o que tornava difícil? O que foi difícil?

David Harvey  6:26
Bem, era muito hierárquico. Os professores eram deuses que não se podiam desafiar. Havia uma certa ortodoxia bastante uniforme, eu diria, no mundo em que estava, em termos de teoria social que era ou não admissível. Eu nunca encontrei muito o pensamento de Marx, por exemplo, até os 35 anos de idade. De certo modo encontrei-o de forma acidental, entrei no seu pensamento por acidente. E houve uma luta considerável. Conforme ia publicando os meus trabalhos e citava Marx começou a acontecer um fenómeno interessante, as pessoas imediatamente chamavam-me marxista, mas eu não me chamava marxista, fui chamado de marxista. Depois de dez anos a ser chamado de marxista, desisti e disse: “Está bem, devo ser marxista, se todos dizem que sou marxista”. Mas tudo o que eu estava a fazer era ler Marx e dizer: “Na verdade, algumas coisas aqui são muito interessantes e muito significativas”. E, é claro, tem um tom político que eu achei muito atraente. Um outro fator foi ter-me ajudado num momento muito difícil, no sentido de que nos Estados Unidos, país para onde me tinha acabado de mudar no final da década de 1960, estava a passar por um período conturbado com muitas revoltas urbanas de populações marginalizadas. Outro aspeto foi o facto de, um ano antes de me ter mudado para Baltimore, grande parte da cidade ter sido queimada como resultado de tumultos raciais.

E, é claro, a Guerra do Vietname estava a ocorrer, o movimento antiguerra, o movimento da Liberdade de Expressão [Free Speech movement] estava a começar a fazer incursões na universidade e o movimento estudantil era muito forte, muito poderoso. Ao mesmo tempo, há muita resistência a tudo isto. Portanto, houve um período de luta muito ativa desde o final da década de 1960 até meados da década de 1970.

Will Brehm  8:27
E no início, quando começou a trabalhar na universidade, viu a influência, por assim dizer, do capital na universidade?

David Harvey  8:37
Bem, sempre foi óbvio que as universidades estavam vinculadas à classe. Na minha formação em Cambridge, por exemplo, encontrei imediatamente classe. Em Cambridge, as pessoas das escolas públicas muito ricas estavam lá, e elas pareciam estar bem, passando um bom momento e eu estava a suar para tentar ser um bom aluno. E no final, sabe, fui eu quem recebeu as honras académicas, mas eles não se importaram porque simplesmente saíram e foram trabalhar para a empresa dos pais em Londres e eram ultrafrios… E lá estava eu com uma espécie de salário de professor assistente, que era muito baixo na época, lutando para sobreviver. Portanto a classe estava sempre à volta da educação, mas não julgo que o dinheiro estivesse a controlar a universidade da maneira que influencia agora. A minha educação, por exemplo, foi financiada pelo Estado desde que iniciei a escola até ao doutoramento. Então, eu tive uma educação gratuita e, claramente, nessas condições, sentia-me capaz de explorar o que quer que fosse.

Will Brehm  10:00
Nessa altura era politicamente ativo de alguma forma, quando estava em Cambridge?

David Harvey  10:05
Eu diria que vim de um ambiente em que havia alguma simpatia pelo Partido Trabalhista e pelo socialismo e suponho que as minhas crenças políticas fossem, aproximadamente, Fabian socialist. Mas no final dos anos 60, estava a ficar desiludido com coisas como a Guerra do Vietname e pelo facto de os primeiros-ministros britânicos trabalhistas prometerem grandes coisas, mas no final sucumbem ao poder do grande dinheiro. E – como referiu Harold Wilson – os gnomos de Zurique necessitam de ser satisfeitos.

Então comecei a pensar que havia, talvez, algo de errado com a nossa posição política ao mesmo tempo que descobri que muito do aparato teórico da economia, da sociologia e da ciência política não eram realmente adequadas para entender os problemas que estava a estudar no terreno, em particular a cidade de Baltimore, onde, como eu disse, houve revolta urbana um ano antes de eu chegar. Assim, envolvi-me em estudos que se debruçaram sobre “Porque é que isto aconteceu?”, “Quais eram os problemas do mercado imobiliário?” e assim iniciei o meu trabalho no tipo de problemas do mercado imobiliário. Ao descobrir que a teoria económica não me ajudou num momento ou noutro, decidi ler Marx e ver se havia algo lá. E, claro, encontrei algo ótimo para abordar as questões práticas.

Will Brehm  11:44
Assim, Marx, como aprendi, na verdade, através de algumas das suas aulas disponíveis na internet, define capital como “valor em movimento”. Assim, queria perguntar-lhe se este conceito se aplica à educação? Talvez acerca do ensino superior, pelo que referiu anteriormente, sobre o dinheiro estar a influenciar as universidades, seja interessante perguntar como pensamos o capital nas universidades? E como pensamos sobre o valor estar em movimento nas universidades?

David Harvey  12:13
Sim, é claro que a massa do capital está em movimento e está a acelerar a todo o momento, mas o capital precisa de certas infraestruturas. Precisa de infraestruturas físicas, que são duradouras – autoestradas, estradas, portos, coisas desse tipo, que requerem investimento de capital a longo prazo. Da mesma forma, também é necessário investimento de capital a longo prazo na educação, para ter disponível força de trabalho com qualidade, pois é um problema cada vez mais significativo para o capital ao longo do tempo, muito mais do que na altura de Marx. É necessária uma força de trabalho bem formada e educada e também, do ponto de vista da renovação da sociedade burguesa, deve haver uma grande quantidade de inovação e universidades que façam investigação para se tornarem centros de inovação.
Uma das coisas loucas que penso agora é que há cortes no financiamento do ensino superior, quando na década de 60 este investimento criou um ambiente que, até hoje, fornece uma boa explicação para os Estados Unidos da América ainda permanecerem tão fortes na economia global. Este investimento possibilitou haver uma força de trabalho instruído com espírito empreendedor, estando agora todo este investimento a ser cortado levando à força de trabalho a ter menos hipóteses de ser inovadora, porque está cada vez mais endividada. Então realmente há uma estrutura de educação que está a minar o que o capital realmente precisa, estando, no entanto, algum capital a fluir através das universidades de forma a criar essa força de trabalho. Porém é um projeto com custos a longo prazo uma vez que os resultados só serão visíveis no prazo de 10 ou até 15 anos depois.

Will Brehm  14:14
Julgo que uma das coisas que agora me fascina no momento atual dos Estados Unidos, e provavelmente noutros países, é a quantidade de dívidas que os estudantes têm para poder participar na corrida ao mercado de trabalho. Penso nisto e na ideia de vontades, necessidades e desejos do capital, como uma ideia proporciona o desejo de ter educação, mas que implica que as pessoas fiquem endividadas em milhares de dólares, o que realmente limita as suas perspetivas futuras. Posto isto, qual é a sua opinião sobre estas dívidas enormes que os estudantes enfrentam atualmente?

David Harvey  14:51
Bem, julgo que o problema geral da circulação do capital é que esta circulação de dívida se tornou cada vez mais o cerne do que está a acontecer na economia capitalista. E assim, o endividamento está a assumir muitas formas diferentes, devido ao endividamento das pessoas enquanto consumidoras. E, é claro, na medida em que a educação passou a ser vista como uma mercadoria que precisava ser comprada. Portanto, as pessoas precisam de uma demanda efetiva e, se não tivessem o dinheiro, teriam de o pedir emprestado. Desta forma há um endividamento de uma população estudantil e isto limita o futuro e, de certa forma, é uma forma de controlo social da mesma forma que a dívida imobiliária teve na década de 1930, os proprietários sobrecarregados com dívidas não entram em greve. Portanto, estudantes sobrecarregados por dívidas não agitam o barco. Eles querem manter o posto de trabalho, não querem ser demitidos, porque têm uma dívida que necessita de ser paga. Portanto, parece-me que há muitas evidências que indicam que atual população com formação superior tem muito menos probabilidade de correr riscos do que eu quando estava, por exemplo, a sair da Universidade com um doutoramento de Cambridge sem dívidas.

Quando não se tem dívidas pode-se fazer o que se quiser, não tem isso a pairar sobre si. Mas agora as pessoas têm as dívidas a pairar sobre elas, portanto é o mecanismo de controlo social, mas também é sobre manter o capital no futuro, porque a dívida é uma reivindicação sobre trabalho futuro e é uma reivindicação sobre o futuro. Então, de facto, encerramos o futuro das pessoas aumentando os níveis de dívida. Isto significa que é difícil imaginar uma transformação do capitalismo, porque você tem muitas dívidas, fica nervoso porque o seu fundo de pensões é investido em dívidas. Portanto, se abolirmos a dívida, você abolirá o meu fundo de pensões tornando-o desta forma uma questão central do problema. Então, tenho essa ambivalência, vejo o mercado de ações a colapsar e penso: “Sim, é o fim do capitalismo”. E a seguir penso: “Oh, meu Deus, o que está acontecer ao meu fundo de pensões?” Esta é uma espécie de situação contraditória em que todos nós entramos e é uma das coisas que realmente dá uma certa estabilidade social e política ao capitalismo, quando o capital está com, e digo: “Temos que salvar os bancos “. Dizemos: “Não, não faça isso”. E então alguém se vira para nós e diz: “Se não salvar os bancos, desculpe, mas todas as suas economias desaparecem”. Então diz: “Está bem, vá salvar os bancos”.

Will Brehm  17:37
Sim, quero dizer, o que é interessante para mim é que a educação, em alguns aspetos, é avaliada elas pessoas como transformadora e capaz de realmente ir contra as normas sistémicas, como o capitalismo, mas, ao mesmo tempo, o sistema que criamos, como disse, basicamente está a limitar futuro e a tornar as pessoas menos capazes de assumir riscos e até mesmo desafiar este sistema. E isso faz-me pensar no investigador Maurizio Lazzarato, que diz, a dívida na educação, no ensino superior, faz-nos perceber que o valor, o objetivo do ensino superior, é ensinar dívida. Os alunos aprendem dívidas através do sistema para prepará-los, para serem bons trabalhadores capitalistas no futuro.

David Harvey  18:23
Certo. Mas o outro lado disso é que, na verdade, os alunos aprendem cada vez menos a ser críticos. Portanto, as suas faculdades fundamentais estão a ser corroídas e, basicamente, temos situações em que os alunos dizem: “Oh, não me incomode com isso, apenas me diga o que preciso saber para obter a minha qualificação. Consigo-a e posso sair e usar essa qualificação”. Portanto, trata-se da qualificação, em vez de desenvolver um modo de pensamento específico, que é crítico. Por um lado, o capital não gosta de pensamento crítico, porque em algum momento, como aconteceu no final da década de 1960, muitas pessoas começaram a criticar o capital. Portanto, o capital não gosta disso. Por outro lado, se não tem um pensamento crítico, não há inovação. Pode perguntar: “Por que é que não há mais inovação a ocorrer?” a resposta é porque as pessoas não sabem pensar por si mesmas. Na verdade, agora está a emergir um outro tipo de reclamação – não sei se já se deparou com ela – a força de trabalho que sai das universidades, que é incapaz de resolver problemas porque não sabem pensar por si mesmos. Só querem encontrar solução para a qual já sabem a resposta, querem que lhes digam qual é a solução, não têm a capacidade crítica para resolver problemas. Atualmente há muitas reclamações do capital corporativo sobre a incapacidade da geração mais jovem de responder às necessidades do local de trabalho.

Will Brehm  20:02
Quero dizer, dado esse ambiente no ensino superior – e você trabalha no ensino superior. Ainda ensina?

David Harvey  20:09
Por vezes ainda ensino, sim.

Will Brehm  20:11
Portanto, Marx estava muito interessado na prática quotidiana e na sua prática quotidiana como professor, mas talvez de forma mais ampla como cidadão: como navega no sistema, nessas contradições, como diz? Por um lado, está a torcer pela queda do mercado de ações, mas, por outro, teme o colapso do seu fundo de pensões. Como navegar nestas contradições e ser politicamente ativo?

David Harvey  20:37
Bem, por exemplo, posso começar com a contradição da minha própria vida. Perguntamos aos alunos: “Conseguem ver contradições semelhantes?” Por exemplo, podemos falar sobre todo este endividamento e sobre as coisas que temos estado a falar. Se fizermos isso as pessoas entendem imediatamente o que estamos a falar. Portanto, começam a pensar que o sistema é um problema, e que precisamos fazer algo a respeito e precisamos aprender muito mais sobre como o sistema funciona. E nesse ponto podemos conseguir entrar nas coisas. Outra coisa que gostaria de fazer – eu sempre me interessei por urbanização – é se está numa cidade grande, numa universidade importante numa cidade importante, parece-me que tem um mundo educacional enorme para simplesmente sai pelas ruas e começa a envolver-se com as pessoas e até certo ponto sobre o que está a acontecer nas ruas. Uma das grandes coisas sobre o ensino na Universidade da Cidade de Nova Iorque [City University of New York] é que tendemos a receber estudantes que se envolveram em manifestações, que fazem parte de movimentos sociais, para que eu não necessite dizer-lhes que saiam e vejam o que é uma manifestação porque eles sabem muito mais sobre isso do que eu. E o que eles procuram é: “Como percebo tudo isto?” “Qual é a estrutura que me permite perceber tudo isto?” e é por isso que eu tento dizer: “Bem, vamos estudar Marx e ver como as vossas experiências estão relacionadas com o seu pensamento “, e tentar desta forma obter uma espécie perspetiva crítica com base na teoria.

Will Brehm  22:32
É incrível pensar que a escrita de Marx com 150 anos ainda é relevante para ajudar a perceber a vida dos estudantes hoje.

David Harvey  22:44
Certo. Bem, na verdade, mais ainda. Quero dizer, o ponto aqui é, se na década de 1850 dissessemos: “Onde era dominante o modo de produção capitalista?”, ele era dominante apenas na Grã-Bretanha, na Europa Ocidental e na parte oriental dos Estados Unidos e em todo o lado havia comerciantes, e agora é comum em todo o lado. Portanto, há um sentido em que a teoria que Marx construiu para lidar com esse mundo da produção industrial capitalista agora se tornou global. E é mais relevante do que eu penso que já foi antes.

E, portanto, quero enfatizar isto às pessoas, porque muitas gostam de escrever sobre Marx e dizer: “Bem, você sabe, isso era o que estava a acontecer naquela época”. E eu digo: “Bem, não, na verdade, naquela época, havia todo o tipo de coisas acontecer no mundo, além da sua acumulação de capital”. Agora, você não consegue encontrar praticamente nenhum lugar do mundo onde a acumulação de capital não seja dominante.

Will Brehm  23:50
Eu sei e é incrível pensar como é tão difundido, é tão mundial, e se está a infiltrar em partes da vida, como a universidade que normalmente não fazia ou que historicamente não tinha esse tipo de lógica. Então julgo que fico um pouco pessimista e penso: “Bem, onde começamos a resistir? Como resistimos, quando é um sistema tão grande que é tão difícil estar fora dele?”

David Harvey  24:21
Mas creio que há muita resistência internamente. Enfatizo muito o conceito de alienação de Marx, que, como sabe, não foi realmente muito fortemente articulado, creio, dentro da tradição marxista, em parte porque alguém como [Louis] Althusser disse, que é um conceito não científico. Considerando que eu acho que é um conceito profundamente importante. Se disser: “Quantas pessoas são alienadas pelas condições de trabalho como elas existem atualmente?” E as condições do trabalho não são simplesmente sobre o aspeto físico do trabalho ou quanto dinheiro recebe. Também tratam da noção de ter um emprego significativo e uma vida significativa e empregos significativos são cada vez mais difíceis de encontrar.

Eu tenho uma filha que tem 27 anos e a geração dela olha para o mercado de trabalho e diz que não há muito trabalho que seja significativo, então eu prefiro ser barman do que realmente ter um desses empregos sem sentido. Então encontra uma espécie de alienação da situação laboral porque o significado desapareceu. Há muita alienação na vida urbana quotidiana, nos níveis de poluição, nas más condições dos sistemas de transporte, nos engarrafamentos e nas chatices associadas em lidar com a vida quotidiana na cidade. Portanto, há uma alienação, depois uma alienação da política, porque as decisões políticas parecem ter sido tomadas em algum lugar da estratosfera e não somos realmente capazes de a influenciar, exceto num bairro muito específico. E existe uma sensação de alienação da natureza e alienação de algum tipo de conceito da natureza humana. E olha para uma pessoa como Trump e diz: “Esse é o tipo de pessoa que eu gostaria de ser?” e “Este é o tipo de ser humano que queremos incentivar a povoar a Terra? É assim que o mundo será?” Penso que há muito descontentamento no sistema.

Pessoas descontentes, é claro, podem votar de todos os tipos e formas loucas, e vemos a acontecer coisas bem loucas na política. Julgo que a aqui a esquerda tem um certo problema: não abordamos todos esses sentimentos políticos e não propusemos algum tipo ativo de política para encontrar melhores soluções. Então deixamos o jogo desaparecer e penso que, até certo ponto, isto tem muito a ver com o que eu chamaria de conservadorismo de esquerda.

Os marxistas, por exemplo, são incrivelmente conservadores e você sabe que perdi a conta ao número de vezes em que numa discussão fui levado a voltar a discutir Lenin. Bem, tudo bem, admiro Lenin e penso que era importante ler sobre ele, mas não considero que o problema seja agora. Aqueles problemas com os quais Lenin se defrontou, e não me quero perder infinitamente em todos esses argumentos sobre se era Lenin ou Luxemburgo, ou, você sabe, “Quem é Trotsky?” ou quem estava certo. Eu quero falar agora. Quero falar sobre a crítica marxista agora, o que esta nos diz e depois falar e dizer a nós mesmos: “Como realmente construímos uma alternativa a esse amplo senso de desilusão que existe na sociedade?”

Will Brehm  28:18
Pensa que a educação em geral, ou talvez o ensino superior especificamente, pode fazer parte da construção dessa alternativa com base na sua crítica marxista?

David Harvey  28:28
Pode ser, e deveria ser. O problema agora é que o ensino superior é cada vez mais dominado pelo dinheiro privado, está a ser privatizado, o financiamento foi privatizado. Mesmo quando era financiado pelo Estado havia sempre restrições, mas não tão ferozes como agora. Basicamente, grandes capitais e corporações financiaram/ doaram quantias maciças às universidades para construir centros de investigação. Mas os centros de investigação procuram soluções técnicas, raramente encontram outra coisa senão um tipo nominal de preocupação com as questões sociais. Eles não são sobre – quero dizer, por exemplo, o campo ambiental, esses institutos para analisar questões ambientais. É tudo sobre tecnologias, acordos de tributação, ou algo desse tipo. Não se trata de consultar as pessoas, não se trata de discussões deste tipo.

Quando estávamos a investigar essas questões nos anos 60, havia sempre muita participação e discussão pública. Agora é imposta uma solução superior ao problema ambiental. Se estiver interessado no problema ambiental de uma perspetiva social, provavelmente, estará nas ciências humanas em algum lugar ou outro e poderá ter um pequeno simpósio nas ciências humanas sobre como, quando você começa a ser muito político, mas os engenheiros e tecnocratas bem financiados nesses institutos de investigação não ficarão muito animados em ouvi-lo.

Will Brehm  30:10
De maneira semelhante, às vezes surpreendo-me com o fato de haver poucos sindicatos que lutam pelos nossos direitos na academia, pois no nosso trabalho como professores e na redação de artigos trabalhamos muito mais do que a semana normal de trabalho. E o mais importante, creio, é que existe um sistema tão perverso ou maluco que os académicos têm todo esse trabalho a escrever artigos que depois são publicados nesses sites com fins lucrativos, que vendem periódicos e artigos e muito pouco dinheiro é devolvido ao professor que fez o trabalho real. Enquanto isso, o CEO da Wiley, que é uma grande editora, fatura algo em torno de 4 milhões de solares por ano. Quero dizer, parece tão distorcido. E na minha perspetiva o que é interessante é que alguns desses mesmos professores que estão nesse ambiente usam críticas marxistas nos seus trabalhos, havendo quase uma desconexão com esse mesmo trabalho. Nem sei como compreender isto.

David Harvey  31:21
Bem, penso que se queremos ser publicados precisamos de encontrar um editor e o editor é uma instituição capitalista. Agora, o interessante sobre a publicação é que os editores tendem a publicar qualquer coisa que vende. Portanto, é possível publicar se tiver uma perspetiva crítica, desde que venda. Obviamente, existem alguns livros que vendem amplamente e têm um grande impacto. E historicamente, é claro, The Other America, de Harrington, nos anos 60, de repente explodiu toda a questão da pobreza nos Estados Unidos. Um livro como o de Piketty, apesar de ter sido crítico, abriu e apoiou muito o que o movimento Occupy estava a fazer, falando sobre os problemas de 1%. O Piketty documentou muito disto, então é extremamente útil. Então, sim, precisa de usar meios capitalistas para fins anticapitalistas. Mas essa é, de facto, uma das contradições centrais da nossa própria situação social. É claro que existem alternativas para fazê-lo, através das redes sociais e do uso de uma espécie de Copyleft de um certo tipo, mas isso torna-se um pouco problemático se alguém precisar do dinheiro com o que quer que publique. Então, sim, existe o processo de trabalho, mas a coisa boa, pelo menos, que eu diria sobre o processo de trabalho para académicos é que ninguém é o seu chefe – faz isso por si mesmo. E Marx tem uma pergunta muito interessante: “Milton, ao escrever Paradise Lost, criou valor?” E a resposta é: “Não, ele escreveu frases maravilhosas”.

Ele diz que Milton escreveu Paradise Lost da mesma maneira que o bicho-da-seda produz seda; ele fez isso pela sua própria natureza. Isso só se tornou uma mercadoria, quando ele vendeu os direitos por cinco libras para alguém. E então tornou-se uma mercadoria, mas não faz parte do capital – só se tornou capital quando o livreiro começou a usá-lo como uma forma de circular o capital. E assim, gosto de pensar no meu trabalho como uma espécie de trabalho de bicho-da-seda – faço-o pela minha própria natureza, e não por algum tipo de instrução de algum editor. Então, eu faço isto porque quero, quero comunicar algo, poucos sindicatos a lutar por seus direitos, e tenho algo a dizer, e quero torná-lo público.

Will Brehm  34:37
E não pode deixar de o fazer.

David Harvey  34:38
Certo, e muito desse trabalho está disponível em acesso aberto, gratuito, no sítio da internet, por exemplo, mas depois há a pessoa escrita, os companheiros do Capital de Marx, que acompanham as palestras. Algumas pessoas gostam do formato da palestra e outras consideram-no difícil, preferindo o formato escrito. Portanto, o formato escrito está no mundo editorial.

Will Brehm  35:07
Sim, e penso que apenas esperamos que haja mais pessoas na academia como você que estejam a fazer isso pela sua própria natureza, e não muito preocupadas com a forma como isto se torna uma mercadoria.

David Harvey  35:20
Menos e menos. E esse é um dos problemas, julgo. Cada vez menos, toda uma geração de académicos foi criada dentro desse aparato disciplinar, que é necessário produzir muito disto, tantos artigos desse tipo dentro de um certo período de tempo para manter a sua posição. Portanto, há cada vez menos isto porque, quando está pressionado sob este tipo de condição, não pode demorar 10 anos para escrever um livro.

Levei 10 anos para escrever Limits to Capital e, durante esse período, não publiquei muito e, nas condições contemporâneas, estaria sob um stress real, devido ao facto de não ser produtivo o suficiente e todo o resto, estando sujeito a dizerem-me: “Necessita de produzir mais”. E há muitas coisas que aconteceram como resultado; a qualidade da publicação académica diminuiu muito significativamente à medida que a quantidade aumentou. Outra coisa é que, em vez de realizar uma investigação profunda e real, o que leva muito tempo, é muito melhor escrever um artigo em que critica outra pessoa. Digamos que, apenas, se envolve em coisas críticas e pode escrever um artigo em seis meses tornando o tempo de rotatividade da academia mais curto, tornando os projetos de longo prazo difíceis de concretizar.

Will Brehm  36:54
Isto lembra-me o recente escândalo no The Third World Quarterly, o artigo publicado por – penso que por um americano, não tenho 100% de certeza – mas que basicamente argumentou num artigo porque precisamos ver o colonialismo como bom. Nenhuma investigação, apenas esse tipo de argumento diabólico que, realmente, deixa as pessoas chateadas. E, é claro, torna-se instantaneamente o artigo de maior leitura no The Third World Quarterly, que existe há 60 anos. E então, é claro, o conselho editorial meio que renunciou em protesto, mas apenas se resume nisso.

David Harvey  37:39
Sim, e é claro, também recebe muitas citações e, de repente, ele dirige-se ao chefe de departamento e diz: “O meu trabalho está a ser muito citado, dê-me mais dinheiro”.

Will Brehm  37:52
Sim, é isso, e a universidade que ele está afeto não o criticou, foi tratado como um assunto que diz respeito à diversidade de opinião. É um exemplo de como se pode jogar com o sistema académico em detrimento de pensar profundamente, como estava a referir com os 10 anos que demorou a escrever um livro. Considera que Marx teria sido um bom académico?

David Harvey  38:13
Não, teria sido terrível! Ele nunca teria conseguido um cargo em nenhum lugar. Primeiro, ninguém saberia em que disciplina colocá-lo. Eu tenho um pouco esse problema. Quero dizer, venho da geografia, mas muitas pessoas pensam que sou sociólogo ou outra coisa. Mas ele não se encaixa facilmente em nenhuma disciplina. E, em segundo lugar, ele não concluiu muito do seu trabalho. Eu tinha sempre uma pequena coisa na minha secretária que dizia: ele tinha uma carta da sua editora que dizia: “Prezado professor Marx, ainda não recebemos o seu manuscrito Das Kapital. Pode, por favor, facultá-lo dentro de seis meses, ou teremos que contratar outra pessoa para escrever este trabalho? ”

Will Brehm  39:05
Sabe se ele cumpriu alguma meta?

David Harvey  39:07
Não, claro que não cumpriu.

Will Brehm  39:10
Quanto tempo demorou a escrever O Capital? O primeiro número.

David Harvey  39:15
Eu julgo que foram aproximadamente 15 anos.
.

Will Brehm  39:22
E há três volumes no nome dele de O Capital, mas o terceiro foi co-escrito ou compilado.

David Harvey  39:29
Bem, dois volumes, o número dois e três foram compilados por Engles. Tem havido muita discussão sobre o quanto Engles os fabricou, e até que ponto ele fez parecer que eram documentos perto de estarem prontos para publicação deixados por Marx. Atualmente há muita discussão crítica sobre este aspeto porque os manuscritos estão disponíveis gratuitamente e as pessoas estão a lê-los com muito cuidado, sendo possível ver o que Engles construiu e o texto real, e eles estão a encontrar todo tipo de coisas que Engles adicionou ou não. Portanto, há um exercício académico interessante em curso.

Will Brehm  40:14
Era suposto haver mais do que três volumes?

David Harvey  40:16
Sim.

Will Brehm  40:17
Quantos?

David Harvey  40:19
Depende de como os conta. No Grundrisse, ele fez várias propostas – os três volumes que ele já tem de O Capital, depois um sobre o Estado, outro sobre o Mercado e Comércio Mundial e outro sobre as Crises. Portanto, havia pelo menos três outros, e é possível encontrar outros lugares onde ele mencionou outras coisas para as quais era necessário olhar. De facto, a questão do trabalho assalariado é abordado de certa forma no primeiro volume de O Capital, mas Marx nunca realmente escreveu uma explicação e discussão muito sofisticada sobre a determinação de salários. Ele tinha em mente fazer isso, mas ele tinha alguns pensamentos preliminares sobre isso, mas esses pensamentos preliminares acabaram no primeiro volume de O Capital. Julgo que ele queira ter um volume inteiro só sobre salário. Mas, como disse, partes dessa ideia acabaram por estar presentes no primeiro volume de O Capital, mas não tudo.

Will Brehm  41:41
Trabalho por acabar, presumo.

David Harvey  41:43
E uma das coisas que penso que deveríamos estar a fazer – aqueles que estão familiarizados com o texto – é tentar encontrar formas de concluir o que ele estava a falar nos três volumes de O Capital, o que eu tentei fazer no meu último livro.

Will Brehm  42:03
Então, na verdade, levanta um bom ponto: quem mais do que a próxima geração de pensadores marxistas – quero dizer, você passou 50 anos a fazê-lo. Quem vê hoje, da nova geração, a desempenhar esse papel?

David Harvey  42:21
A resposta para essa pergunta é: “Não tenho muita certeza”. Porque existe uma grande lacuna entre as pessoas da minha geração ou próximas da minha, com cerca de 60 anos ou mais, e a geração mais jovem entre os 20 e os 30 anos.

Will Brehm  42:39
Algumas

David Harvey  42:40
Sim, existem muitas pessoas dessa geração que estão realmente muito interessadas em explorar Marx com muito mais detalhe. No meio, quase não há ninguém. E as pessoas que lá estavam abandonaram amplamente o que estavam a fazer e tornaram-se meio que neoliberalizadas, e tudo mais. Portanto, existem algumas pessoas no meio, obviamente. Portanto, não está completamente em branco, mas tenho muita fé na sua geração, na verdade, porque penso que sua geração está a levar isto muito mais a sério. Julgo que parece uma necessidade mais convincente que eles precisem de algum tipo de análise desse tipo. Considero que o que minha geração é obrigada a fazer, que é o que tenho tentado fazer, penso que na última década, na verdade, por meio do que chamo de Projeto Marx, é produzir uma leitura de Marx mais aberta e fluída, e mais relacionado com a vida quotidiana e não muito académica. Então, tentei produzir estas interpretações de Marx que são simples, mas não simplistas. É muito difícil negociar essa distinção, mas esse tem sido meu objetivo. Um dos aspetos que considero encorajadores é o facto de esta missão estar a ter uma reação bastante positiva.

Will Brehm  44:13
Portanto, Marx era conhecido por ser muito bem lido. E ele era um belo escritor O Capital – primeiro volume é absolutamente uma bela leitura, e ele realmente baseia-se numa variedade ampla de outros escritores. Eu pergunto-me: está a ler alguém académico contemporâneo, ou talvez um artista, ou um cineasta capaz de trazer uma variedade tão grande de pensamentos para a criação de algumas obras de arte ou algum trabalho académico de forma tão bela como Marx fez há 150 anos?

David Harvey  44:57
Eu considero que existem pessoas que têm uma perspetiva mais ampla sobre Marx. Penso em alguém como Terry Eagleton, pode trazer muitas questões culturais e, no seu livro sobre porque Marx estava certo, penso que fez um ótimo trabalho em retomar o espírito de Marx como pensador emancipatório. Penso que existem pessoas que são capazes de fazer isso, mas alguém que conhece a filosofia grega, ou Hegel de dentro para fora, Milton, Shakespeare, sabe – isto apenas confunde a mente de que alguém  se pode sentar com tudo isso na mente e produzir um trabalho fascinante, penso em como interpretá-lo.

Will Brehm  46:02
David Harvey, muito obrigado por se juntar ao FreshEd. Realmente não foi um prazer conversar; foi uma honra realmente falar consigo hoje.

David Harvey  46:08
O prazer foi meu em conversar consigo e lembre-se, é a sua geração que precisa fazer isto. Por isso, mãos à obra.

Will Brehm  46:15
Voltarei ao meu livro de 10 anos.

David Harvey  46:18
Completamente.

Translation by Rui da Silva

Want to help translate this show into other languages? Please contact info@freshedpodcast.com

Will Brehm 4:44
David Harvey, bienvenue à FreshEd.

David Harvey 4:47
Merci.

Will Brehm 4:49
Nous voici donc assis à l’université de Musashi à Tokyo. C’est à la veille de la conférence de la Société japonaise d’économie politique, où vous allez prononcer un discours. Vous êtes assis dans un cadre universitaire comme celui-ci depuis plus de 50 ans maintenant. Comment votre compréhension de la valeur de l’enseignement supérieur a-t-elle évolué dans le temps et dans l’espace ?

David Harvey 5:14
Mon évaluation n’a pas beaucoup changé, elle est restée assez constante. Les conditions de l’enseignement supérieur ont vraiment été radicalement transformées. Et il a donc été très difficile de maintenir mes valeurs en vie face à ce que j’appellerais la corporatisation et la néolibéralisation de l’université. Et donc la nature de la lutte pour garder des espaces ouverts, où les opinions dissidentes peuvent être librement développées et exprimées, cette lutte est beaucoup plus difficile aujourd’hui qu’elle ne l’était il y a 20 ou 30 ans. Mais il y a 40 ou 50 ans, elle était également difficile. C’est donc comme s’il y avait eu un grand cycle de : Il était une fois très dur, et puis c’est devenu plus facile parce que les batailles étaient gagnées, et puis nous sommes devenus complaisants. Et puis la réaction s’est installée et maintenant c’est devenu plus dur.

Will Brehm 6:18
Alors, comment c’était au début, dans les années 1960 ? Quand vous avez dit que c’était difficile à l’époque, qu’est-ce qui l’a rendu difficile ? Qu’est-ce qui était difficile ?

David Harvey 6:26
Eh bien, c’était très hiérarchique. Les professeurs étaient des dieux que vous ne pouviez pas défier. Il y avait une certaine orthodoxie qui était assez uniforme, je dirais, dans le monde dans lequel je vivais, en termes de quel type de théorie sociale était admissible et laquelle ne l’était pas. Je n’ai jamais rencontré beaucoup de pensées de Marx, par exemple, jusqu’à l’âge de 35 ans. Et puis je l’ai rencontré par hasard, et je m’y suis mis par hasard. Et il y a eu une lutte considérable. Comme je publiais de plus en plus de choses où je citais Marx comme étant intéressant, où les gens me traitaient immédiatement de marxiste, je ne me suis pas appelé marxiste, on m’a appelé marxiste. Et après environ 10 ans de ce traitement, j’ai abandonné et j’ai dit : “Bon, je dois être marxiste alors si vous dites tous que je suis marxiste”. Mais tout ce que je faisais, c’était lire Marx et dire : “En fait, il y a des choses ici qui sont très intéressantes et très significatives.” Et, bien sûr, cela a une teinte politique que j’ai trouvée très attirante. Et cela m’a aidé à un moment très difficile dans le sens où aux États-Unis, où je viens de m’installer à la fin des années 60, il y a eu des soulèvements urbains partout où se trouvaient des populations marginalisées. Et la ville où j’ai déménagé, Baltimore, l’année précédant mon arrivée, avait été en grande partie incendiée lors d’un soulèvement racial.

Et bien sûr, la guerre du Vietnam était en cours, le mouvement anti-guerre, le mouvement pour la liberté d’expression commençait à faire des incursions dans l’université et le mouvement étudiant était très fort, très puissant. Et en même temps, il y a beaucoup de résistance à cela. Il y a donc eu une période de lutte très active de la fin des années 1960 jusqu’au milieu et à la fin des années 1970.

Will Brehm 8:27
Et au début, avez-vous vu l’influence du capital, vous savez, dans l’université quand vous avez commencé ?

David Harvey 8:37
Eh bien, il a toujours été évident que les universités étaient liées à des classes sociales. Ma formation à Cambridge, par exemple, m’a tout de suite fait rencontrer la classe et Cambridge comme je ne l’avais jamais fait à la maison, quand les gens des écoles publiques qui sont très riches étaient là, et ils semblent, vous savez, s’amuser en quelque sorte et je transpirais à l’idée d’être un bon étudiant. Et à la fin, vous savez, c’est moi qui ai en quelque sorte obtenu les honneurs académiques, mais ils s’en fichaient parce qu’ils partaient travailler dans l’entreprise de papa à Londres et étaient ultra riches au sein … Et j’ai fini par toucher une sorte de salaire de professeur assistant, ce qui était une bagatelle à l’époque, et je luttais pour survivre. La formation était donc toujours présente dans l’enseignement, mais je ne pense pas que les gros capitaux contrôlaient l’université comme ils le font maintenant. Mon éducation, par exemple, a été financée par l’État tout au long de ma scolarité jusqu’à mon doctorat. J’ai donc bénéficié d’une éducation gratuite et il est clair que dans ces conditions, on se sent capable d’explorer tout ce qu’on veut explorer.

Will Brehm 10:00
Étiez-vous politiquement actif lorsque vous étiez à Cambridge ?

David Harvey 10:05
Je suis, je dirais, issu d’un milieu où il y avait une certaine sympathie pour le parti travailliste et le socialisme et je suppose que l’étendue de mes convictions politiques était en gros socialiste fabienne. Mais vers la fin des années 60, je commençais à être désillusionné par rapport à des choses comme la guerre du Vietnam. Et le fait que les Premiers ministres travaillistes britanniques promettaient de grandes choses, mais qu’ils finissaient par succomber au pouvoir du grand argent. Et – comme l’a dit Harold Wilson – les gnomes de Zurich devaient être satisfaits.

J’ai donc commencé à croire qu’il y avait, peut-être, quelque chose qui clochait avec notre situation politique, en même temps que j’ai découvert que beaucoup des appareils théoriques que je comprenais de l’économie, de la sociologie et des sciences politiques n’étaient pas vraiment adéquats pour comprendre les problèmes que j’étudiais sur le terrain. En particulier dans la ville de Baltimore, où, comme je l’ai dit, il y a eu un soulèvement urbain l’année précédant mon arrivée et j’ai participé à de nombreuses études sur les questions suivantes : “Pourquoi cela s’est-il produit”, “Quels étaient les problèmes du marché du logement” et j’ai commencé à travailler sur les problèmes du marché du logement. Et constatant que la théorie économique ne m’aidait pas à un moment ou à un autre, j’ai décidé d’aller lire Marx pour voir s’il y avait quelque chose là-dedans. Et bien sûr, j’ai trouvé que c’était très utile pour aborder des questions pratiques.

Will Brehm 11:44
Donc Marx, comme je l’ai appris, en fait, grâce à certains de vos enseignements qui sont en ligne, définit le capital comme “la valeur en mouvement”. Et je voulais vous demander : Est-ce que ce concept s’applique à l’éducation ? Peut-être spécifiquement à l’enseignement supérieur aujourd’hui, parce que vous avez dit que les gros capitaux en sont maintenant venus à dominer les universités. Alors, que pensez-vous du capital dans les universités ? Et comment pensons-nous à la valeur en mouvement dans les universités ?

David Harvey 12:13
Oui, la masse du capital est bien sûr en mouvement, et s’accélère sans cesse, mais le capital a besoin de certaines infrastructures. Mais le capital a besoin de certaines infrastructures. Il a besoin d’infrastructures physiques, qui sont durables – des autoroutes, des routes, des ports, des choses de ce genre, qui nécessitent des investissements de capitaux à long terme. De même, il a besoin d’investissements à long terme dans l’éducation, car les qualités de la main-d’œuvre deviennent un problème de plus en plus préoccupant pour le capital au fil du temps, bien plus qu’à l’époque de Marx. Vous voulez une main-d’œuvre bien formée et instruite. Et vous en avez aussi besoin du point de vue du renouvellement de la société bourgeoise, qu’il y ait beaucoup d’innovation et que les universités de recherche deviennent des centres d’innovation. Bien sûr, l’une des choses les plus folles auxquelles je pense aujourd’hui, c’est que l’on réduit considérablement le financement de l’enseignement supérieur, alors qu’en fait, les investissements considérables dans l’enseignement supérieur dans les années 1960 ont créé un environnement qui, aujourd’hui encore, explique en grande partie pourquoi les États-Unis restent si forts dans l’économie mondiale, parce que vous avez une main-d’œuvre très instruite, à l’esprit d’entreprise, mais vous réduisez maintenant tout cela, et la main-d’œuvre est de moins en moins susceptible d’être innovante, parce qu’elle est de plus en plus endettée. Vous avez donc en fait une structure d’éducation qui sape ce dont le capital a vraiment besoin. Mais néanmoins, une partie du capital doit passer par les universités de manière à créer cette main-d’œuvre. Et c’est un projet à long terme qui coûte, parce qu’en quelque sorte, où les bénéfices et sortent 10, peut-être même 15 ans plus tard.

Will Brehm 14:14
Et je pense que l’une des choses qui me fascine en ce moment, comme en Amérique et probablement dans d’autres pays, c’est le montant de la dette des étudiants pour participer au futur marché du travail. Et j’y pense parfois en termes de cette idée des désirs, des besoins et des souhaits du capital, comme cette idée qu’il y a un tel désir d’être éduqué, que les gens s’endettent de milliers de dollars, ce qui limite vraiment leurs perspectives d’avenir. Quelle est votre opinion sur cette dette massive à laquelle les étudiants sont confrontés de nos jours ?

David Harvey 14:51
Je pense que le problème général de la circulation du capital est que la circulation de la dette est devenue de plus en plus le point central de ce qui se passe dans l’économie capitaliste. Et donc, l’endettement prend de nombreuses formes différentes, à cause de l’endettement que les gens contractent du côté des consommateurs. Et, bien sûr, dans la mesure où l’éducation est devenue une marchandise qu’il fallait acheter. Les gens ont donc besoin d’une demande effective et s’ils n’ont pas l’argent, ils doivent l’emprunter. Et c’est ainsi que l’on a maintenant l’endettement d’une population étudiante. Et cela hypothèque l’avenir. Et d’une certaine manière, c’est une forme de contrôle social, de la même manière que l’on disait dans les années 1930 que les dettes des propriétaires de maisons ne se mettent pas en grève. Ainsi, les étudiants grevés de dettes ne font pas de vagues. Ils veulent garder leur emploi, ils ne veulent pas être licenciés, parce qu’ils ont toutes ces dettes à rembourser. Il y a donc beaucoup de preuves, me semble-t-il, que la population des étudiants diplômés est beaucoup moins susceptible de prendre des risques que dans la situation où je me trouvais, par exemple, en sortant de Cambridge avec un doctorat sans dette.

Et puis vous pouvez aller faire ce que vous voulez, et vous n’avez pas cela en tête. Mais maintenant, les gens ont cette menace sur eux. C’est donc à la fois un mécanisme de contrôle social et un moyen de conserver le capital pour l’avenir, car la dette est une créance sur le travail futur, et c’est une créance sur l’avenir. Donc, en fait, nous avons verrouillé l’avenir des gens en augmentant les niveaux d’endettement. Et cela signifie qu’il est difficile d’imaginer une transformation du capitalisme, parce qu’il y a tant de dettes. Je suis personnellement devenu nerveux parce que mon fonds de pension est investi dans la dette. Donc si nous abolissons la dette, vous abolissez mes fonds de pension. Mon fonds de pension devient donc une partie cruciale du problème. J’ai donc cette ambivalence ; je vois le marché boursier s’effondrer et je me dis “Yay, c’est la fin du capitalisme”. Et puis je me dis : “Oh, mon Dieu, qu’est-ce qui arrive à mon fonds de pension ?” Mais c’est une sorte de situation contradictoire dans laquelle nous nous trouvons tous et c’est une des choses qui donne en fait une certaine stabilité sociale et politique au capitalisme que lorsque le capital a des problèmes, et j’ai dit : “Nous devons sauver les banques”. Nous disons : “Non, ne faites pas ça.” Et puis quelqu’un se tourne vers nous et nous dit : “Si vous ne sauvez pas les banques, désolé, toutes vos économies ont disparu.” Alors vous vous retournez et dites : “Ok, allez sauver les banques.”

Will Brehm 17:37
Oui, je veux souligner que ce qui m’intéresse, c’est que l’éducation, à certains égards, est considérée par les gens comme un facteur de transformation, et peut-être un lieu où aller vraiment à l’encontre de certaines normes systémiques. Donc, vous savez, comme le capitalisme, mais en même temps, le système que nous avons créé, comme vous l’avez dit, est fondamentalement en train de verrouiller l’avenir, et de rendre les gens moins capables de prendre des risques, et peut-être de défier ce système. Et cela me fait penser à l’érudit [Maurizio Lazzarato, qui dit, la dette dans l’éducation, l’enseignement supérieur, ce que nous commençons à réaliser c’est que la valeur, le but, de l’enseignement supérieur est d’enseigner la dette. Les étudiants apprennent l’endettement par le biais du système pour les préparer à devenir de bons travailleurs capitalistes à l’avenir.

David Harvey 18:23
C’est vrai. Mais l’autre côté de la médaille est que les étudiants apprennent de moins en moins à être critiques. Leurs facultés critiques s’érodent et nous avons des situations où les étudiants disent : “Oh, ne m’ennuyez pas avec tout ça, dites-moi juste ce que je dois savoir pour obtenir ma certification”. Et je l’obtiens, et ensuite je peux partir et utiliser cette qualification. Il s’agit donc de la qualification plutôt que de développer un mode de pensée particulier, ce qui est essentiel. Et d’un côté, le capital n’aime pas la pensée critique, parce qu’à un moment ou à un autre, comme cela s’est produit à la fin des années 60, beaucoup de gens ont commencé à être très critiques à l’égard du capital. Le capital n’aime donc pas cela. D’un autre côté, si vous n’avez pas de pensée critique, il n’y a pas d’innovation. Et le capital s’assoit et dit : “Pourquoi n’y a-t-il pas plus de choses innovantes ? Et c’est parce que les gens ne savent pas comment penser par eux-mêmes. Et en fait, on se plaint maintenant – je ne sais pas si vous avez rencontré cela – de la main-d’œuvre qui sort des universités et qui est incapable de résoudre les problèmes, parce qu’elle ne sait pas penser par elle-même. Ils veulent juste trouver une solution à laquelle ils se branchent. Ils veulent donc des informations, mais ils n’ont pas la capacité critique d’être réellement des résolveurs de problèmes. Et il y a beaucoup de plaintes maintenant, parmi le capital des entreprises, sur l’incapacité de cette jeune génération à répondre aux besoins du monde du travail.

Will Brehm 20:02
Je veux donc dire, étant donné cet environnement dans l’enseignement supérieur – et vous, vous travaillez dans l’enseignement supérieur. Je pense que vous continuez à enseigner aussi ?

David Harvey 20:09
Oui, j’enseigne un peu.

Will Brehm 20:11
Donc, Marx était très intéressé par la pratique quotidienne, et par votre pratique quotidienne en tant que professeur, mais peut-être plus largement, en tant que citoyen : Comment naviguez-vous dans le système, ces contradictions, comme vous dites ? D’un côté, vous applaudissez la chute de la bourse, mais de l’autre, vous vous lamentez sur l’effondrement de votre fonds de pension. Comment faites-vous face à ces contradictions et comment continuez-vous à être politiquement actif ?

David Harvey 20:37
Eh bien, par exemple, je peux commencer par cette histoire et cette contradiction dans ma propre vie. Et puis nous demanderons aux élèves : “Pouvez-vous constater des contradictions similaires ?” Et, par exemple, toute cette dette, et parler des choses dont nous avons parlé. Et si vous faites cela, les gens comprennent tout de suite. Et donc, vous commencez peut-être à penser que le système est un problème, et que nous devons faire quelque chose pour y remédier, et ensuite que nous devons en apprendre beaucoup plus sur le fonctionnement du système. Et à ce moment-là, vous pouvez entrer dans les choses. L’autre chose que je voudrais faire, cependant, c’est – j’ai toujours, bien sûr, été intéressé par l’urbanisation. Et si vous êtes dans une grande ville, et si vous êtes dans une grande université dans une grande ville, il me semble que vous avez un monde éducatif énorme qui vous permet de sortir dans la rue et de commencer à impliquer les gens dans une certaine mesure sur ce qui se passe dans la rue. L’une des grandes qualités de l’enseignement à la City University of New York est que nous avons tendance à avoir des étudiants qui sont très proches de la rue et qui sont sortis pour participer à des mouvements sociaux, ce qui fait que je n’ai pas besoin de leur dire d’aller voir ce qui se passe dans la rue parce qu’ils en savent beaucoup plus que moi. Et ce qu’ils viennent me voir, c’est pour me dire : “Comment puis-je comprendre tout cela ? “C’est pourquoi j’essaie de leur dire : “Bon, d’accord, étudions Marx et voyons comment ce que vous vivez est lié à ce mode de pensée”, et j’essaie ainsi de parvenir à une sorte de perspective théorique critique.

Will Brehm 22:32
Il est incroyable de penser que les écrits de Marx d’il y a 150 ans sont toujours pertinents pour aider à donner un sens à la vie des étudiants aujourd’hui.

David Harvey 22:44
C’est vrai. En fait, c’est encore plus vrai. Je veux dire, le point ici est que si vous disiez dans les années 1850, “Où le mode de production capitaliste était-il dominant ?” et qu’il ne l’était qu’en Grande-Bretagne, en Europe occidentale et dans la partie orientale des États-Unis et partout ailleurs, il y avait des marchands et ainsi de suite et qu’aujourd’hui bien sûr, il domine partout. Il y a donc un sens dans lequel la théorie que Marx a construite pour traiter de ce monde de production industrielle capitaliste est maintenant devenue mondiale. Et elle est plus pertinente que je ne l’ai jamais été auparavant.

Je tiens donc à le souligner auprès des gens, parce que beaucoup de gens aiment écrire sur Marx et dire : “Eh bien, vous savez, c’était à propos de ce qui se passait à l’époque”. Et je réponds : “Eh bien, non, en fait à l’époque, il y avait toutes sortes d’autres choses qui se passaient dans le monde en dehors de l’accumulation de votre capital.” Aujourd’hui, il n’y a pratiquement aucun endroit dans le monde où l’accumulation de capital n’est pas dominante.

Will Brehm 23:50
Je sais, et c’est incroyable de penser à ce que c’est, c’est tellement omniprésent, c’est tellement mondial, ça s’infiltre dans des parties de la vie, comme l’université qui n’avait pas normalement, ou n’avait pas historiquement ce genre de logique. Et puis, je suppose que je deviens un peu pessimiste et que je me dis : “Eh bien, par où commencer pour résister ? Et comment résister quand il s’agit d’un système si massif et si difficile à situer à l’extérieur ?

David Harvey 24:21
Mais je pense qu’il existe beaucoup de réticences en son sein. J’insiste beaucoup sur le concept d’aliénation de Marx, qui, vous savez, n’a pas été très fortement articulé, je pense, dans la tradition marxiste, en partie parce que quelqu’un comme [Louis] Althusser a dit que c’était un concept non scientifique. Alors que je pense que c’est un concept très profondément important. Et si vous disiez : “Combien de personnes sont aliénées par les conditions de travail actuelles ?” Et les conditions de travail ne concernent pas seulement l’aspect physique du travail et la quantité d’argent que vous obtenez. Il s’agit également de la notion d’avoir un emploi valorisant et une vie valorisante, et les emplois valorisants sont de plus en plus difficiles à trouver.

J’ai une fille de 27 ans et sa génération regarde le marché du travail et dit qu’il n’y a pas grand-chose de valorisant, alors je préfère être barman plutôt que de prendre un de ces emplois sans intérêt. On se trouve donc dans une sorte d’aliénation par rapport à la situation de l’emploi, parce que le sens du travail a disparu. Il existe une grande aliénation par rapport à la vie urbaine quotidienne, aux niveaux de pollution, aux dégâts causés par les systèmes de transport et les embouteillages, et aux tracas liés à la vie quotidienne en ville. Il y a donc une aliénation de l’espace de vie, puis une aliénation de la politique, parce que les décisions politiques semblent être prises quelque part dans la stratosphère et que vous n’êtes pas vraiment en mesure de les influencer, sauf au niveau très local du quartier. Et il y a un sentiment d’aliénation de la nature et d’aliénation d’une sorte de concept de la nature humaine. Et vous regardez une personnalité comme Trump et vous vous dites : “Est-ce le genre de personne que j’aimerais être” et “Est-ce le genre d’être humain que nous voulons encourager à peupler la terre ? Est-ce que c’est ce que le monde va devenir ?” Et donc je pense qu’il y a beaucoup de mécontentement au sein du système.

Les gens mécontents peuvent bien sûr voter de toutes sortes de manières et ce que nous voyons en Europe et ailleurs, ce sont des choses politiques assez folles qui se passent. Et je pense qu’ici la gauche a un certain problème du fait que nous n’avons pas abordé tous ces sentiments politiques et que nous n’avons pas proposé une sorte de politique active pour trouver de meilleures solutions. Nous avons donc laissé le jeu disparaître et je pense que, dans une certaine mesure, cela a beaucoup à voir avec ce que j’appellerais en fait le conservatisme de la gauche.

Les marxistes, par exemple, sont incroyablement conservateurs et vous savez que j’ai perdu le compte du nombre de fois où, dans une discussion, j’ai été ramené à devoir discuter de Lénine. Bon, d’accord, j’admire Lénine et je pense qu’il était important de lire à son sujet, mais je ne pense pas que le sujet soit d’actualité. Je ne veux pas me perdre dans tous ces arguments sur la question de savoir si c’était Lénine ou le Luxembourg, ou, vous savez, “Qui est Trotsky ?” ou qui avait raison. Je veux en parler maintenant. Je veux parler de la critique marxiste maintenant, de ce qu’elle nous dit, puis parler et se dire : “Comment construire alors une alternative à ce très large sentiment de désillusion qui existe dans la société ?

Will Brehm 28:18
Pensez-vous que l’éducation au sens large, ou peut-être l’enseignement supérieur en particulier, peut contribuer à la construction de cette alternative basée sur votre critique marxiste ?

David Harvey 28:28
Il peut l’être, et il devrait l’être. Le problème actuel est que l’enseignement supérieur est de plus en plus dominé par l’argent privé et qu’il est devenu privatisé ; le financement est devenu privatisé. Et lorsqu’il était financé par l’État, il existait toujours des contraintes, mais pas aussi strictes qu’aujourd’hui. Et fondamentalement, les grands capitaux et les sociétés vont financer/donner des sommes massives aux universités pour construire des centres de recherche. Mais les centres de recherche ont pour but de trouver des solutions techniques ; ils ont très rarement autre chose qu’une préoccupation nominale pour les questions sociales. Ils ne s’intéressent pas – je veux dire, par exemple, au domaine de l’environnement, à ces instituts qui se penchent sur les questions environnementales. Et c’est une question de technologies. Et tout cela concerne les dispositions fiscales, ou quelque chose de ce genre. Il ne s’agit pas de consulter les gens. Il ne s’agit pas de discussions de ce genre.

Lorsque nous faisions des recherches sur ces questions dans les années 1960, il existait toujours une forte participation du public et des discussions publiques. Aujourd’hui, une sorte de solution technocratique est imposée d’en haut au problème environnemental, qui est en cours d’élaboration. Et si vous vous intéressez au problème environnemental d’un point de vue social, il est probable que vous soyez quelque part dans les sciences humaines et que vous puissiez organiser un petit symposium en sciences humaines sur la façon dont, lorsque vous commencez à être très politique à ce sujet, mais les ingénieurs et les technocrates bien financés dans ces instituts de recherche ne seront pas très enthousiastes à l’idée de vous écouter.

Will Brehm 30:10
De la même manière, je suis parfois étonné de voir comment, dans les universités, le travail des professeurs consiste à écrire des documents et à travailler beaucoup plus longtemps que la semaine de travail normale, et qu’il y a très peu de syndicats qui se battent pour leurs droits. Et ce qui est plus important, je pense, c’est que, vous savez, il y a un système tellement pervers ou fou dans la mesure où les universitaires dépensent tout ce travail pour écrire des articles qui sont ensuite publiés dans ces sociétés à but lucratif qui vendent ensuite des revues et des articles et très peu d’argent revient au professeur qui a fait le travail réel. Et pendant ce temps, le PDG de Wiley, qui est une grande société d’édition, gagne quelque chose comme 4 millions de dollars par an. Tout cela semble tellement faussé. Et ce qui est intéressant dans mon esprit, c’est que certains de ces mêmes professeurs qui sont dans cet environnement, ils utilisent des critiques marxistes dans leur travail, mais il y a presque comme une déconnexion avec leur propre travail. Et je ne sais pas comment donner un sens à cela parfois.

David Harvey 31:21
Je pense que si vous voulez être publié, vous devez trouver un éditeur et l’éditeur est une institution capitaliste. Ce qui est intéressant dans l’édition, c’est que les éditeurs ont tendance à publier tout ce qui se vend. Il est donc possible, si vous avez un point de vue critique, d’être publié si cela se vend. Il y a donc évidemment des livres qui se vendent bien et qui ont un impact important. Historiquement, bien sûr, The Other America de Harrington, dans les années 60, a soudainement fait exploser toute la question de la pauvreté aux États-Unis. Un livre comme celui de Piketty pour l’ensemble, bien que j’aie été critique à son égard, s’est néanmoins ouvert et a beaucoup soutenu ce que faisait le mouvement Occupy, et a parlé des problèmes du 1%. Et Piketty en a documenté beaucoup, donc c’est extrêmement utile. Donc oui, vous devez utiliser des moyens capitalistes à des fins anticapitalistes. Mais c’est, en fait, une des contradictions qui est au cœur de notre propre situation sociale. Il existe bien sûr des alternatives pour le faire par le biais des médias sociaux et de l’utilisation d’une sorte de Copyleft, mais cela devient un peu problématique si quelqu’un a besoin de l’argent de ce qu’il publie. Donc oui, il y a le processus de travail mais la bonne chose que je dirais au moins à propos du processus de travail pour les universitaires est que personne n’est votre patron – que vous le faites pour vous-même. Et Marx a une question très intéressante : “Est-ce que Milton, en écrivant Paradise Lost, a créé de la valeur ?” Et la réponse est : “Non, il a juste écrit des phrases merveilleuses.”

Il dit que Milton a écrit “Paradise Lost” de la même façon que le ver à soie produit de la soie ; il l’a fait de sa propre nature. Elle n’est devenue une marchandise que lorsqu’il en a vendu les droits pour cinq livres à quelqu’un. Puis il est devenu une marchandise, mais il ne fait pas partie du capital – il n’est devenu un capital que lorsque le libraire a commencé à l’utiliser comme une sorte de moyen de faire circuler le capital. C’est pourquoi j’aime à considérer mon travail comme une sorte de travail de ver à soie – que je le fais par nature, et non sur instruction d’un éditeur. Je le fais donc parce que je veux le faire, je veux communiquer quelque chose, j’ai quelque chose à dire et je veux le faire savoir.

Will Brehm 34:37
Et vous ne pouvez pas ne pas le faire.

David Harvey 34:38
C’est vrai, et une grande partie de ce travail est gratuit comme maintenant sur le site web, par exemple, les gens peuvent le faire et puis il y a la personne écrite, les compagnons de la capitale de Marx, qui vont avec les conférences. Certaines personnes aiment le format des conférences, et d’autres le trouvent difficile, alors elles peuvent passer au format écrit. Le format écrit est donc dans le monde de l’édition.

Will Brehm 35:07
Oui, et je suppose que nous espérons simplement qu’il y a plus de gens dans le monde universitaire comme vous qui font cela de leur propre nature, et qui ne s’inquiètent pas trop de la façon dont cela devient une marchandise.

David Harvey 35:20
De moins en moins. Et c’est l’un des problèmes, je pense. De moins en moins, et toute une génération d’universitaires a été élevée au sein de cet appareil disciplinaire, que vous devez produire tant de ceci, et tant d’articles de ce genre dans un certain laps de temps afin de maintenir votre position. Il y en a donc de moins en moins qui le font, parce que dans ce genre de conditions, on ne peut pas prendre dix ans pour écrire un livre.

J’ai mis dix ans à écrire Limits to Capital, et pendant cette période, je n’ai pas publié beaucoup et dans les conditions actuelles, j’aurais été vraiment stressé par le fait que je n’étais pas assez productif, et tout le reste et ils m’auraient eu et m’auraient dit : “Vous devez produire plus”. Et beaucoup de choses se sont produites en conséquence ; la qualité des publications universitaires a diminué de manière très significative alors que la quantité a augmenté. Et l’autre chose, c’est qu’au lieu d’entreprendre une sorte de recherche vraiment approfondie, qui vous prend beaucoup de temps, il est bien mieux d’écrire un article où vous critiquez quelqu’un d’autre. Supposons que vous vous engagiez dans une sorte de critique et que vous puissiez écrire un article comme un fou en six mois. Ainsi, le temps de renouvellement du personnel universitaire est devenu beaucoup plus court et les projets à long terme sont beaucoup plus difficiles à entreprendre.

Will Brehm 36:54
Cela me rappelle le récent scandale du Third World Quarterly, l’article publié par un Américain, je crois, dont je ne suis pas sûr à 100%. Mais il a essentiellement exposé les raisons pour lesquelles nous devons considérer le colonialisme comme une bonne chose, et il a rassemblé tout l’article. Pas de recherche, juste ce genre d’argument diabolique qui énerve vraiment les gens. Et, bien sûr, il devient instantanément l’article le plus lu dans The Third World Quarterly, qui existe depuis 60 ans. Et puis, bien sûr, le comité de rédaction a en quelque sorte démissionné en signe de protestation, mais cela résume bien ce moment.

David Harvey 37:39
Oui. Et, bien sûr, il reçoit aussi beaucoup de citations et soudain, il va voir son chef de service et lui dit : “Je suis en haut de l’échelle des citations. Donnez-moi plus d’argent”.

Will Brehm 37:52
C’est vrai, et son université n’est pas venue le critiquer. Vous savez, c’est une question de diversité d’opinions. C’est quelque chose que vous pouvez voir comment vous pouvez jouer le système de cette façon avec les universitaires. Au lieu de faire cette réflexion profonde, comme vous en parlez, avec les 10 ans pour écrire un livre. Pensez-vous que Marx aurait été un bon universitaire ?

David Harvey 38:13
Non, il aurait été terrible ! Il n’aurait jamais été titularisé nulle part. D’abord, personne ne saurait dans quelle discipline le mettre. J’ai un peu ce problème. Je veux dire, je viens de la géographie mais beaucoup de gens pensent que je suis sociologue ou autre chose. Mais il ne s’intègre pas facilement dans une discipline. Et puis, deuxièmement, il n’a pas terminé une grande partie de son travail. Et j’avais toujours cette petite chose sur mon bureau : Il avait une lettre de son éditeur, qui disait : “Cher Monsieur le Professeur Marx, nous avons appris que nous n’avons pas encore reçu votre manuscrit de Das Kapital. Pourriez-vous nous le fournir dans les six mois, ou nous devrons charger quelqu’un d’autre d’écrire cette œuvre ?

Will Brehm 39:05
Savez-vous s’il a respecté le délai ?

David Harvey 39:07
Non, bien sûr que non.

Will Brehm 39:10
Combien de temps lui a-t-il fallu pour écrire Capital ? Numéro un.

David Harvey 39:15
Je pense que c’était en gros 15 ans, je crois.

Will Brehm 39:22
Et il existe trois volumes à son nom pour Capital, mais le troisième a été co-écrit ou compilé.

David Harvey 39:29
Eh bien, les deux volumes deux et trois ont été compilés par Engles. Et il y a eu beaucoup de discussions sur la quantité fabriquée par Engles, et il a certainement fait croire que ces notes que Marx avait étaient plus proches de la publication qu’elles ne l’étaient en réalité. Il y a donc beaucoup de discussions critiques parce que les manuscrits sont maintenant disponibles gratuitement et les gens lisent les manuscrits très attentivement, à partir desquels Engles a élaboré le texte réel qui nous est parvenu, et ils trouvent toutes sortes de choses qu’Engles a ajoutées ou manquées. Il y a donc un exercice scientifique intéressant qui se déroule à ce sujet.

Will Brehm 40:14
Il devait y avoir plus de trois volumes ?

David Harvey 40:16
Oui.

Will Brehm 40:17
Combien de personnes ?

David Harvey 40:19
Cela dépend de la façon dont vous les comptez. Dans le Grundrisse, il a fait plusieurs propositions – les trois volumes qu’il a déjà sur la capitale, puis un sur l’État, un sur le marché mondial et le commerce mondial, et un autre sur les crises. Il y en a donc eu au moins trois autres, et il est possible de trouver d’autres endroits où il a mentionné d’autres choses qu’il doit examiner. En fait, la question du travail salarié, elle est bien sûr couverte dans une certaine mesure dans le premier volume du Capital, mais Marx, n’a jamais vraiment écrit d’explication et de discussion très sophistiquée sur la détermination des salaires. Et il avait l’intention de le faire, mais il est évident qu’il avait quelques idées préliminaires à ce sujet, mais ces idées préliminaires ont fini dans le premier volume du Capital, mais il voulait, je pense, avoir tout un volume sur le travail salarié en soi. Mais comme je l’ai dit, des bribes de cette idée ont abouti dans le premier volume du Capital, mais pas l’ensemble.

Will Brehm 41:41
Un travail inachevé, je suppose.

David Harvey 41:43
Et l’une des choses que nous devrions faire – ceux d’entre nous qui sont familiers avec le texte – c’est d’essayer de trouver des moyens de compléter ce dont il parlait, et de représenter réellement ce dont il parle dans les trois volumes du Capital, ce que j’ai essayé de faire dans le dernier livre.

Will Brehm 42:03
Cela soulève donc en fait un bon point : Qui d’autre dans la prochaine génération de penseurs marxistes – je veux dire, vous avez passé 50 ans à faire cela. Qui, selon vous, prend aujourd’hui la relève de la génération suivante ?

David Harvey 42:21
La réponse à cette question est : “Je ne suis pas tout à fait sûr”. Parce qu’il y a un grand fossé entre les personnes de ma génération ou proches de ma génération, en quelque sorte sexagénaires et plus, et la jeune génération à la fin de la vingtaine, au début de la trentaine.

Will Brehm 42:39
Donc moi.

David Harvey 42:40
Oui, il y a beaucoup de personnes dans cette génération qui sont en fait très intéressées à explorer Marx de façon beaucoup plus détaillée. Entre les deux, il n’y a presque personne. Et les gens qui étaient là ont en grande partie abandonné ce qu’ils faisaient et sont devenus une sorte de néolibéralisation et tout le reste. Il y a donc quelques personnes au milieu, évidemment. Ce n’est donc pas complètement vide, mais j’ai beaucoup de foi en votre génération, en fait, parce que je pense que votre génération prend cela beaucoup plus au sérieux. Je pense qu’elle ressent davantage le besoin impérieux d’une analyse de ce genre. Et je pense que ce que ma génération est obligée de faire, et c’est ce que j’ai essayé de faire, je crois, au cours de la dernière décennie, par le biais de ce que j’appelle The Marx Project, c’est de produire une lecture de Marx qui soit plus ouverte et plus fluide, plus en rapport avec la vie quotidienne et qui ne soit pas trop scolastique. J’ai donc essayé de produire ces interprétations de Marx qui sont simples, mais pas simplistes. Il est très difficile de négocier cette distinction, mais c’était mon objectif. Et l’une des choses que je trouve encourageantes est ce que je considère comme une réaction très positive à cette mission.

Will Brehm 44:13
Marx était donc connu pour être très bien lu. Et c’était un très bel écrivain et Capital – Volume 1 est tout simplement une très belle lecture. Et il s’inspire vraiment d’un si grand nombre d’autres écrivains. Et je me pose des questions : Lisez-vous quelqu’un qui est un chercheur contemporain, ou peut-être un artiste, ou un cinéaste capable d’intégrer une si grande variété de pensées dans la création d’une œuvre d’art ou d’une œuvre savante d’une manière aussi belle que Marx l’a fait il y a 150 ans ?

David Harvey 44:57
Je pense qu’il y a des gens qui ont une perspective plus large sur Marx. Je pense à quelqu’un comme Terry Eagleton, qui peut apporter beaucoup de choses culturelles et qui, dans son petit livre sur les raisons pour lesquelles Marx avait raison, a fait un très bon travail en reprenant l’esprit de Marx en tant que penseur émancipateur et en le poussant à se réaliser. Il y a donc des gens, je pense, qui sont capables de faire cela, mais quelqu’un qui connaît la philosophie grecque, ou Hegel à fond, Milton, Shakespeare, vous savez – cela dépasse l’entendement que quelqu’un puisse s’asseoir là avec tout cela en tête et produire un travail qui est fascinant, je pense en termes de comment l’interpréter.

Will Brehm 46:02
David Harvey, je vous remercie beaucoup d’avoir rejoint FreshEd. Ce n’était pas vraiment un plaisir de parler, c’était un honneur de prendre vraiment la parole aujourd’hui.

David Harvey 46:08
C’était un plaisir de discuter avec vous, et n’oubliez pas que c’est votre génération qui doit le faire. Alors, occupez-vous maintenant.

Will Brehm 46:15
Je vais retourner à mon livre de 10 ans.

David Harvey 46:18
Absolument.

Translation sponsored by NORRAG.

Want to help translate this show into other languages? Please contact info@freshedpodcast.com

Have any useful resources related to this show? Please send them to info@freshedpodcast.com

 

Many students move across national borders to attend university.  Although the number of these globally mobile students is small compared to the total number of students enrolled in higher education, there numbers are increasing.

But the patterns are changing, with more regional and south-south mobility.

The role of scholarships in promoting these new patterns of student mobility is gaining attention by researchers and development aid alike. My guests today, Joan Dassin and Aryn Baxter, have recently contributed to a new edited collection entitled International Scholarships in Higher Education: Pathways to Social Change, which was edited by Joan Dassin, Robin March, and Matt Mawer.

Joan Dassin is a Professor of International Education and Development and Director of the Masters Program in Sustainable International Development at the Heller School for Social Policy and Management at Brandeis University. Aryn Baxter is an Assistant Professor in the Mary Lou Fulton Teachers College and Director of the Mastercard Foundation Scholars Program at Arizona State University (ASU).

Citation: Dassin, Joan & Baxter, Aryn, interview with Will Brehm, FreshEd, 99, podcast audio, December 11, 2017. https://www.freshedpodcast.com/dassinbaxter/

Transcript, Translation, and Resources:

Read more

Today we talk about a television show that was hugely popular in Latin America called El Chavo del Ocho.

The show crossed borders across Latin America, taking on a multiplicity of meaning. My guests today, Daniel Friedrich and Erica Colmenares, have a new edited collection that explores how the show worked and produced particular visions of Latin American childhood, schooling, and societies. They also contend that their approach to studying El Chavo del Ocho is a new direction in comparative education research.

Daniel Friedrich is an Associate Professor of Curriculum at Teachers College, Columbia University where Erica Colmenares is a doctoral candidate in the Curriculum and Teaching department. Their new edited collection is entitled Resonances of El Chavo del Ocho in Latin American Childhood, schooling and societies. It is the first book in the new Bloomsbury series “New Directions in Comparative and International Education.”

Citation: Friedrich, Daniel & Colmenares, Erica, interview with Will Brehm, FreshEd, 98, podcast audio, December 4, 2017. https://www.freshedpodcast.com/friedrichcolmenares/

Transcript, translation, resources:

Read more

OverviewTranscriptترجمةFrançais TranscriptionBản dịch Tiếng ViệtResources

Finland is known to have an excellent education system. Its high scores on the Programme for International Student Assessment have convinced people around the world that Finland is a country worth copying. In 2011, Pasi Sahlberg detailed Finland’s educational reforms that helped achieve these world-class results in his book Finnish Lessons.

As Pasi traveled the world talking about his award-winning book to academics, policy makers, and educators, he was always asked if it is a good idea to copy the Finnish education system.

Today, Pasi Sahlberg – a regular on FreshEd — sits down with me to talk about his latest book, FinnishEd Leadership: Four Big, inexpensive ideas to transform education. FinnishEd Leadership is, in some sense, a sequel to his earlier book, Finnish Lessons. FinnishEd Leadership offers ideas to make a difference in other schools inspired by Finnish practice. In other words, he provides an answer to those people asking if their country should copy Finland’s education system.

Citation: Sahlberg, Pasi, interview with Will Brehm, FreshEd, 97, podcast audio, November 27, 2017. https://www.freshedpodcast.com/sahlberg/

Will Brehm:  1:47
Pasi Sahlberg, welcome back to FreshEd.

Pasi Sahlberg:  1:49
Thank you very much, Will. It’s good to be with you.

Will Brehm:  1:51
So you travel all around the world to give keynote addresses at various conferences and workshops to different ministries of education all over the world. And in your newest book, you write that at one conference, you found yourself sitting next to George Pataki, who is the former governor of New York and you were eating lunch together. What did the two of you end up talking about?

Pasi Sahlberg:  2:16
Yeah, that’s true. And actually, this is one of the motivations to write a book, I was a speaker in a conference like him a few years ago. And obviously, because I’m not American, I didn’t know him that well, obviously, I heard a name and you know, the whole story study, I’m not the kind of a guy who does a lot of small talk. So I but you know, if you have a lunch with American, you have to kind of exercise a little small talk. So my kickoff for the small talk was to simply ask him that so “what do you think about American education right now, George?”, and I knew that he has an opinion, because he’s in top politics, and he was just about to run to be the next president of the United States through his party. And so, you know, I was kind of curious to hear what he says. And, but what he said, actually, his view of American education wasn’t surprising, but it was a very negative, very, kind of pessimistic view of that there’s no hope in, you know, doing any of those things that people often, you know, offering the United States like improving schools or teachers, you know, his view was much more about just that distract everything and destroy the, you know, the public system and, and bring all these alternative options, like, you know, private control of schools and teach for America and all those things. So it was kind of a shocking beginning for our conversation.

Will Brehm:  2:57
So the idea of like disruption, right? I mean, that’s a very common term we hear these days, we want to disrupt schools, like we want to disrupt the taxi economy with Uber.

Pasi Sahlberg:  3:53
Yeah, exactly, exactly. This and but, you know, the thing was, that I had spent enough time in the US, in different parts of America. And, you know, I hear this type of story in many places that people think that, you know, they kind of believe that public education is dead, that there’s nothing we can do that during the last hundred years, we have tried everything and nothing worked. So, you know, in a way, I understand those people who don’t really understand education, say that exactly like in taxi, transportation business, or something else that lets us do this whole thing away and build this whole new public private partnership idea that will be more dynamic and effective, and, you know, based on the, you know, if you if you cannot deliver, then you’re dead and an out of business and somebody else will come. But, you know, as soon as, you know a little bit more about history of education and how education systems elsewhere work, then, of course, you have a different view.

Will Brehm:  4:43
So, did George end up asking you about your opinions on, you know, American education for his own sort of, for his education, I guess?

Pasi Sahlberg:  4:52
Absolutely. And I, you know, afterwards I took it as a kind of a sign of small talk that I’m not sure that he was really interested in what I was about to say, but, you know, because my introduction to him was that I’m a Finnish citizen, a Finnish educator, and I was teaching at Harvard University that time and obviously, I was speaking in the same conference. So he kind of a felt that he wants to hear, of course, he had heard about Finnish education. So but, you know, this was a question I really didn’t want him to ask me after you know, hearing what he had to say about education, because my answer to his question was almost the opposite that I was, you know, my view was so it was like a black and white compared to what he was saying, and in front of his authority, just the two plates of lunch between us I was a little bit like, afraid that how he would react and actually my response to him was that as I write in my book, that you know, I would rather not talk about American education because there are so many things that I don’t understand and that’s a kind of a way how the conversation with him evolved. It was a very interesting conversation afterwards because he got back to me saying that so what you don’t understand because for him the whole solution and strategy of American so you know, fixing American schools was so clear that just you know, do away these old you know, fire all the teachers and close down the underperforming schools, and, you know, just let’s make this thing look more like a business. And so he didn’t understand quite why I didn’t understand some of these things in American education. But that’s where the real conversation then really started.

Will Brehm:  6:27
Did you actually tell him more how you see it differently? And if so, what were you actually describing to George that made him maybe rethink his own thinking of American education?

Pasi Sahlberg:  6:40
Yeah, well, you know, the main thing I wanted him to really stop and think more that was built into my response to him, when his question was at “what are those things that I don’t understand in American education”, and that the main thing I said to him that I still firmly believe is important was that I don’t, I really don’t understand why in the United States of America, those create ideas and innovations in education, really, throughout the last hundred years, starting from John Dewey, and many others, ever since, that have made other education systems great, like Finland, and Canada, and Hong Kong, and China, and Singapore, and you name it that, you know, if you hunt down those key ideas in Finland, for example, that have been critically important in improving how the education system works, they are, most of them are from the US and I said to him, that, you know, if I look at American education efforts to improve schools, I don’t really see any systematic proper use of those same ideas in the US that the US works much more with the ideas that many of these higher performing education systems deliberately tried to avoid, like this market-based thinking, and de-professionalization, standardization of system. So I gave him I think, three or so ideas examples after him asking concretely, what do I mean like, for example, cooperative learning that has been a critically important for the Finnish schools performance as the whole system performance, and Howard Gardner’s theory of multiple intelligences or peer coaching that I also mentioned in the book as one way how teachers can learn effectively to teach differently, and none of those things that they’re all known in America and in many parts of America, but they never been part of the kind of systematic effort of improving the system. Like, if you look at the No Child Left Behind, or Race to the Top, or any recent reforms, there’s no sign of these things. So this was my response to him saying, look, you know, George, I really don’t understand why you don’t do these things that the world has proven that works, that can be much more effective than any of those things that you were mentioning.

Will Brehm:  8:56
So, okay, let me get this straight. So George Pataki is basically asking you for your advice. And you basically respond by saying, what makes Finnish education so great, because it has that sort of international reputation and all of these other schools want to be like Finnish schools, and you are saying, look, George, a lot of the ideas that Finland uses actually derived from American scholars. And it’s strange that American schools don’t pick up these ideas that are actually born and raised in the American Academy. That’s what was happening.

Pasi Sahlberg:  9:32
Yeah, the only thing I would probably put a little bit differently in your summary is that I am not sure as I said whether he really was interested in my advice, I think goes I was probably much too junior and unknown person there to be anybody to give advice. But I think that George was in a kind of a very sensitive moment and mood in any ways, because he was obviously running into this very important race to be the next president of the United States. So I think it would be silly for him to say that, you know, I don’t really care what you’ve done there, because I have my own solution. But he was very intrigued about this fact. And I saw again, as I described in my book, that he was really disturbed by the fact by understanding that, hey, wait a minute. So the other countries like Finland that they have been using our research that we have our taxpayers have paid the research that the Finns then take seriously and put into the education reforms and make the system work, what’s going on here? You know, this is what I saw him thinking every now and then that is this really real or am I dreaming something?

Will Brehm:  10:37
But some of the ideas that he was sort of advocating as you were saying that sort of de-professionalization of teachers and the marketization of schools and schooling those also presumably have a research base, right?

Pasi Sahlberg:  10:51
And absolutely, and there’s no question about it, you know, if you don’t need to spend too much time with any American researcher or research conference, when you hear what Americans really know about those things. And that’s, of course, a kind of an interesting thing. And, you know, this research, in many cases, is much more closely read and heard by policymakers and educators outside of the United States. And this is one of those things that I really don’t understand. It’s actually built into this my kind of a confusion and inability to understand American education world is that why people are not really taking their own research seriously, how can it be that in the United States, day in and day out people, you know, come across great books and research reports, and others? And they said, No, this is not, this is not how it goes. But when, when you cross the border, just north of the US, go to Canada, and you see how differently policymakers, politicians, and everybody takes the global international research nowadays, and they consider their findings and, you know, look at the findings of the research compared to their own practice and policies. And if they find a kind of inconsistencies there, just like Finland that they are, they are willing and able to change the course but not in the US.

Will Brehm:  12:04
So why is America so unusual in that sense like, is it simply ideology?

Pasi Sahlberg:  12:09
Well, it may be, you know, if you know, Will, tell me, you probably know this better than I do. But this is a kind of a sustained confusion in my head that how can it be that the country that, you know, produce this, you know, my kind of a rough estimate is that probably about three quarters of the educational significant educational research and innovation work still comes from the US that why it is not taken more seriously. Why it’s so much ignored, why the canyon between those who know who do the research and, you know, so called experts in America and those who are more ideological politicians or other ways, pundits in this field. Why this canyon is so huge, why people cannot really sit down and said, Okay, let’s see what we know. So I but I really don’t know.

Will Brehm:  12:59
And so I mean, as you travel the world, giving these different lectures and running into people like George and maybe making small talk, but also maybe giving some advice and some tips, I would imagine a lot of people do ask you like, what should our school system do? And so how do you actually respond to that sort of very direct question that so sort of practical and in many ways, kind of erases context, right? Like they’re just looking for these very practical technical solutions, when we know, education is much more complex than that. So how do you actually like manage those sort of conversations as you see different education systems around the world?

Pasi Sahlberg:  13:37
Yeah, it’s a great question in the beginning. And by beginning I mean, really about 10 years ago when the Finland story really started to evolve around the world, I think myself and many of my colleagues and others were kind of, in a situation where they were answering in a kind of a typical way that there’re five, you know, there are five things that makes Finland great or five things that you know, Canadians do. And then, you know, I spoke about the public system and great teachers and purposeful leadership, you know, those common things and, you know, all of them are true.

But now, when people and you’re right, that, you know, people ask me all the time these questions that, you know, what should we do, based on what you have seen around the world, but my answers have turned into be much more kind of a, you know, emphasizing the complexity and difficulty of this whole question, and the nature of context, the places where you are looking at these things like China or Japan, Tokyo, and Finland, that they’re very different in many, many ways. And, you know, some of those things that work well in Finland or in other place may not necessarily work at all in some other places. So, I think my answer has really turned to be much more like, you know, looking at the general things like don’t rush the reform that this is one of those things that I have used a lot that to rush an education reform is to ruin it, this is really one of those things that is behind Finland’s success. And, of course, their leadership overall, the sustainable nature of leadership is one of those important things rather than trying to identify some other things.

But then, you know, thirdly, my kind of emerging thing I’m working on more and more now is that I also try to, if I, about to give any advice to anybody, I said, please try to understand that, you know, big part of those things that really make education system work, or children learning within the systems, are probably those things that we find outside of the school, that they are not about curriculum, or pedagogy or educational leader, any of those things, so like in Finland, for example, that they, they are things that are related to what the families do, the other social policies and healthcare, youth policies, and sports and arts and many other things, that library network, you know, all those things. And, you know, that the children are exposed to when are not in school are important, and this is something that we know very little about, I know that there are some other other scholars and others people who are also kind of stressing the importance of, you know, out of school factors, all those things that kids have, or don’t have, when they are not, not in school. But, you know, I’m putting briefly this, this question of yours is that, you know, I have kind of shifted away from giving a kind of a concrete answer of five or seven things that, you know, make education systems work, too much more complex things, but still trying to, you know, emphasize the fact that, you know, teachers and people who work in schools, they have to be professionals, they have to be, you know, properly trained the curriculum in the school, you know, must be designed in a way that teachers and students increasingly have a voice on that education policies have to have equal emphasis on equity, and, you know, excellence or quality of, you know, those types of things. But I’m not in a position anymore, where I could give, say, to any country that, you know, if you do what Finland has done, or Canadians, others that everything will be fine, that’s not going to work.

Will Brehm:  17:06
Yeah, it’s interesting to think about this notion of this school is kind of within this larger social ecology. Because, I mean, in many ways, it almost feels like often people in the field of education, narrow education down to school, and, you know, education happens in so many other parts, and is impacted by so many other parts outside of school, that we, you know, we need to broaden that definition away from that narrowness of school.

Pasi Sahlberg:  17:35
Absolutely, Will. And now, you know, what I see emerging that is also part of this book that we’re talking about here is the more important role of well-being and health of children, then that’s, of course, something that is, you know, schools can do something in order to improve well-being, and health and happiness of children. But, you know, in most education systems probably, the big part of that comes from homes and societies and communities and you know, other things. And that’s where we really begin to understand, you know, how important the surrounding world around the school is. It’s much more easier to kind of argue that, you know, what children learn in physics, or what they learn in mathematics probably mostly happens in school, that very few kids actually study mathematics by themselves. So, you know, if you’re measuring what the kids, how they advance or progress in mathematics, or physics, or history, or foreign languages, it’s easy to argue that, you know, this impact is pretty much by teachers and schools, and, you know, all those things, but, you know, health and well-being and happiness and engagement, you know, those things are much more complicated and complex, complex things. And that’s why I think we are just entering this phase when we are more and more often asking this question, but you know, how important the world around the school is, when we are educating our kids.

Will Brehm:  18:58
And it seems like implied in that answer, you just gave it that what we measure and how is really going to have to change away from just looking at how students are doing on content knowledge on certain subjects?

Pasi Sahlberg:  19:10
Absolutely. And that’s going to happen within the next five years, I guess.

Will Brehm:  19:13
So another idea I hear you talking about a lot and that you’ve written about in this new book is small data, can you just tell me what you mean by small data?

Pasi Sahlberg:  19:22
Yeah, small data, you know, it’s interesting, because I’ve been talking about that a lot during the last year. And I often hear when I ask people this question from people always, if I have a chance that, you know, my question goes like this, that, how would you explain what small data is to a nine year old. And then I asked people to raise their hands if they feel comfortable, you know, doing that in next 30 seconds. And normally, I don’t see any hands that people are kind of confused by this concept. And when I push them a little bit and say that, so what is in your mind when you think about small data? Some people say that maybe it’s just a little bit less of big data. And of course, that’s not the case. But, you know, it brings me to this. The answer of your question is that, you know, what I’ve seen with many of my colleagues working in the same field is that we are having more and more responses now, to educational challenges and issues through the solutions that says, one way or the other include using the big data, like, in some ways, you know, you can take a look at the OECD PISA system as a big data solution for education systems. But then there are many other things like learning analytics, and, you know, all these algorithms and smart machines, and, you know, assessment procedures that are done by, you know, based on machine, you know, group grading, and many other things. And at some point, we kind of, stopped with my colleagues and said, and so, how should the educators respond to all this, you know, this emergence of big data in the world, and in the classrooms, really, this is what you can see, now, if you go to any Edu Tech conference, you see all these fancy solutions that promise everything, you know, enhancing achievement, and, you know, closing the achievement gap, and reducing dropouts, and you name it. So, we came up with this idea that, you know, maybe better way than to say the big data is a bad idea and big data should stay away from schools, because we don’t like it, is to come up with the idea that would be kind of more like a complimentary to big data. Because I do think that there are some things that we can certainly do much better with big data, and, you know, these solutions that come with it. But if it goes too far, you know, if we are beginning to judge the destiny, the future of children, based on the big data and algorithm in the school, that is now the case, some cases that you, the machines can predict what the 10 year old will be in the future based on what they do in a school, that’s where we say, you know, this is not probably how education works, that, you know, our response to this is that, you know, small data is important, the small data is about, you know, all these tiny little clues that you can find in the situation, my classroom or school, for example, through observing, you know, when you sit down in a classroom, and you look around that, what’s going on here, and why the kids and these, why these people are doing these things, and why this classroom is organized this way, and you know, what’s going on here, that no machine, that machines are much worse to do that.

And that’s why you know, this small data is, it’s about observing, and collecting information and evidence through professional wisdom and experience of educators, when it comes to education. So the same thing, you know, small data is now emerging, also in health, health care, that there are research institutions, like in Sydney, Australia, they said, their first research institute on health that is based on small data, that is the same thing that the doctors, the medical experts are kind of looking for these tiny little clues in the way the patients live and, you know, what they do in order to understand what would be good for them to live healthier lives. And so the small data is, really is like a response to this emerging wave of big data that is coming, you know, knocking on the doors of the schools, and we believe that it’s a better response than simply, you know, raise your hands up and say, that don’t come here, this is a school and there’s no room for big data here, because Big Data is going to do that anyway, you know, if we don’t have a good narrative, if we are not able to, you know, say, why do we need a professional that, you know, the evidence, evidence and decisions based on professional wisdom and experience that only teachers and leaders educators can have. And then, of course, we will be also very quickly replaced by machines.

Will Brehm:  23:49
I mean, as a researcher, it’s just so straightforward to me, right? I’m a qualitative researcher, and this idea that you can get rich, sort of qualitative findings through, you know, in a sense, small sample sizes, right? We don’t need that many people, we don’t need big data, we don’t need big statistical quantitative methods to answer some very important questions that we have about social life, including school. And, and in many ways, you know, even through one individual, observing one individuals’ behaviors and social relations and interactions, we can actually theorize a lot of what’s going on, right? So for me, it’s kind of like a no brainer.

Pasi Sahlberg:  24:34
Yeah, it is. But, you know, I have done this experiment, again, in my talks and workshops, I have a little video clip, that is about two minutes, it’s a one solution that promises improved achievement and reduced dropout in the system. If you rely on this, it’s a kind of a smart machine algorithm that is looking at how children answer the kind of a multiple-choice questions. And the price of this one will probably be few hundreds of thousands dollars, or something like this. But you know, if the promise is this, and what they can show now, is that when this has been used in some of the states or districts, what has happened, that, you know, everything, all the curves go up, then, of course, the, you know, even if it’s a no brainer for you or me, then you will have somebody there who is held accountable, I’m talking about the authorities in the system, and he or she has promised to, you know, do all these miracle improvements in the system, and this person knows that, it’s probably very difficult to do that by, you know, just, you know, talk to people, teachers, and try a little bit harder. So it’s a very, very likely thing that this will happen, you know, globally worldwide, that the people will end up, you know, stepping into the solutions that promise you a lot, and, and probably will, you know, probably will, you know, see improvement in the results, but has nothing to do, or very little to do with the learning, actually, you know, how the kids, what type of children do we get out of the system, just like you said, that, you know, education is much, it’s much more about relationship, it’s much more about, you know, understanding who we are, and, you know, how we learn, or what we’re going to do. And again, that’s where the machines are much more worse than humans. And the big data is limited, you know, big data has a limited power in doing these things that we can do. And that’s, again, where the huge opportunity for small data is.

Will Brehm:  26:26
So I want to ask a little bit about this, I guess, this idea that Finland is sort of one of the countries that other countries should be looking towards, to fix their, you know, supposedly failing education systems, like, where did this myth of Finland come from? And do you actually think it’s true? Or is there truth in it? Or is, you know, is it just a myth?

Pasi Sahlberg:  26:49
No, I think that as I write in my book, there are some very dangerous myths about Finland that, you know, everybody should avoid. And that’s why I use it as a kind of a fourth big idea for any education system to to try to get better is to stay away from this myths that they often hear about Finland. Some of those very dangerous things are things like, there’s no homework in Finland, that people have seen in documentary films, and read in the newspapers around the world. You know, I’ve met education system leaders, personally asking me whether it would be a good idea in their own system to do what Finland has done, and, you know, make homework illegal, and that will be extremely harmful, crazy, crazy thing to do. Then, of course, the other thing, the very common myth about Finland is that the country’s doing away teaching subjects that in the future, there will be just kind of themes or topics, kind of projects that we do. And that’s again, as I described in the book is not true at all. So there’s a kind of a set of this misunderstanding, some myths of, you know, what Finland is doing is often simply because of the poor journalism that, you know, sometimes people write these stories without visiting the country, or really talking to anybody, sometimes, you know what, to put forward these crazy ideas to make the headlines.

But what I’ve learned through, you know, working on this book, and actually several of my books is that it’s very difficult to understand, really understand any education system, whether it’s a Japanese system or Finnish or American to the point that you would be able to really have a good conversation about, you know, why this system works in a way it does. And that’s why it’s a very easy to come up with this myth of, you know, this and that, saying that, you know, that, you know, that’s what the system is doing, but I think, you know, this is sad. I think that they are also some very useful and interesting things in Finland’s education system, as in many other, probably most education systems have something interesting that they do, that others are not really doing. But, of course, because everybody has been paying so much attention to Finland, you know, this, the work to identify these things here in Finland has been much more active than in the systems, for example, when nobody’s interested in, you know, asking these things. And, you know, that’s why, you know, that’s why I think that we have to be very careful in, you know, identifying those things that are can be helpful. And, and this book “FinnishED Leadership” is actually I wrote it, because there were people asking that, so if this is not true, what I read in the news or see in the films or documentaries, is there anything I can do if I’m inspired by what Finland has been doing. And obviously, it’s not possible that you could have a world performing system, education system by accident that they are, they’re always, you know, it’s the same with Japan, and Canada, and Finland and other countries have it, there’s always something there that the system has done to get there, it cannot be explained by just be being good by accident, it’s not possible.

Will Brehm:  29:54
So in your conversation with George Pataki at this conference a few years ago, this small talk that you’re having, and so maybe George didn’t necessarily learn anything from you, right? This was just small talk, but did you learn anything from George?

Pasi Sahlberg:  30:09
Well, I’m kind of an optimistic person, I always tried to learn everything from the occasions and you know, of course, you know, I spent a good part of my life also in, not in politics, but policy world and policy work is always very closely linked to politics. And I guess what I learned from George, again, is that, you know, how easy it is to, you know, hide behind your kind of a political power and political influence and political experience when it comes to education. But you can find this rhetoric very easily. And I kind of admire him when I listened to his keynote at the conference, how an experienced politician you know, even after this 45 minutes that we had, when he heard something that when almost 180 degrees against what he was thinking and believing, but he can still walk to the podium and, you know, speak about these things exactly, as he spoke to me that, you know, what is the problem in America, and, you know, it’s all about bad teachers, and, you know, we have to fire them and America deserves much better and, you know, all these things that you must have some skills to be able to do that I would be also probably much better in my own work, if I had some of these skills of you know, how to communicate and, you know, talk about these things. But of course, he didn’t say much about, you know, what I hadn’t heard before. So, that’s not, I didn’t leave the conversation by saying that, Oh, I didn’t know that I didn’t, you know, I didn’t think about that. It was all about more like a convincing that you know, how important for us all it is to find a kind of a good story, a good conversation and something that you know, can stop people for a while and make them think. You know, this is a mystery to me, whether George really whether he remembers this conversation, and if he remembers the conversation, whether he remembers it’s in the same way than I do. He probably tells the same story to his colleagues saying that, you know, this Finnish guy was exactly in the same wavelength with me. And, you know, he spoke about these things in the same way, I don’t know. But anyway, I think the conversation is, it’s good to have that and it’s great that we have a conversation. Without having this lunch with George, I probably would never have written this book as it is right now.

Will Brehm:  32:28
Well, Pasi Sahlberg, thanks so much for joining FreshEd and again it’s always a pleasure to talk.

Pasi Sahlberg:  32:33
Thank you, Will. Thank you so much.

ويل بريهم: باسي ساهلبرج اهلًا بك مرة تانية فيبرنامجنا فريش أيد

باسي ساهلبرج:شكرًا جزيلًا يا ويل. أنا مبسوط أني أكون معاك

ويل بريهم:حضرتكبتسافركل أنحاء العالم وتتكلم عن بعض المواضيع الرئيسية في مؤتمرات متنوعة، وفي العديد من ورش العمل التابعة لوزارات التعليم حول العالم. وكمان فيأحدث كتاب ليك قلت إنه فيأحد المؤتمرات وجدت نفسك جالس بجوار “جورج باتاكى” المحافظ السابق لنيويورك وكنتم بتتغدوا مع بعض. ياترى حديثكم انتهى على إيه؟

باسي ساهلبرج: نعم هذا صحيح، فيالحقيقة يعتبر هذا من الأمور المحفزة للكتابة. أنا وهو كنا متحدثين فيمؤتمر من كام سنة. وبصراحة، لأني غير أمريكي ما كنتش أعرفه كويس، وبصراحة، أنا سمعت الأسم لكني مش من النوع اللي يحب يدخل في دردشات صغيرة.ولكن كما تعلم إنك لما تحظى بتناول الغداء مع شخص أمريكي بيكون عليك نوعًا ما إنك تدخل فيمحادثة أودردشة صغيرة. كانت نقطة انطلاق الدردشة هي أن أسأله ببساطة “ما رأيك فيالتعليم الآن فيأمريكايا جورج؟” وعرفت أن له رأى فيهذا الموضوع باعتباره فيمركز سياسي عالي وكان على وشك أنه يكون رئيسًا للولايات المتحدة من خلال حزبه، فكان عندي فضول نوعا ما لمعرفة رأيه. لكن اللي قاله أورأيه فيالتعليم الأمريكي لم يكن مفاجئ لكنه كان سلبي، نوعا. كانت له نظرة تشاؤمية تعطي شعور بانعدام الأمل من عمل أي شيء من الأمور اللي تتعرض على الولايات المتحدة مثل تطوير المدارس والمعلمين. رأيه فيالواقع كان أكتر أنه “أنسى كل حاجة ودمر النظام العام، وهات الخيارات البديلة مثل خصخصة المدارس، ومنظمة التعليم لأجل أمريكا، وكل هذه الخيارات”. علشان كدا كان الأمر نوعًا ما بداية صادمة لحديثنا.

ويل بريهم: فالفكرة هي وقف هذه المدارس، صح؟  أقصد أن هذا أصبح أمر شائع جدًاهذه الأيام، أننا نريد وقف المدارس، تمامًا كما نريد نوقف اقتصاد التاكسي بـاستخدام أوبر.

باسي ساهلبرج:نعم بالضبط. أنا قضيت وقت كافي فيالولايات المتحدة فيأجزاء مختلفة من أمريكا، وسمعت هذا النوع من القصص في أماكن كثيرة أن الناس يعتقدوا أن التعليم العام انتهى، وأننا جربنا كل شيء خلال السنين اللي فاتت ومافيش حاجة نفعت. أنا نوعًا ما شايف إن الناس اللي مش فاهمة التعليم زي بالضبط موضوع التاكسي وبيزنس المواصلات أوأي حاجة تانية بيكون رأيهم فيها “خلونا نتخلص منها بالكامل ونعمل فكرة الشراكة الخاصة الجديدة، هذا سيكون حيوي أكتر وفعّال أكتر. فإذا كنت مش قادر تعمل المفروض، فأنت انتهيت وأصبحت خارج المنافسة وسيأتي أحد مكانك”. لكن في رأيي أن الناس دول بمجرد ما يكونوا على دراية أكثر بتاريخ التعليم وكيفية عمل الأنظمة التعليمية فيأماكن تانية، عندها أكيد سيغيروا رأيهم.

ويل بريهم: هل جورج أنهى الحديث بسؤالك عن أرائك عن التعليم الأمريكي؟

باسي ساهلبرج:بالتأكيد، أنا اعتبرت سؤاله كإشارة منه على أنه يحب يدردش في الموضوع. وأنا مكنتش متأكد أنه سيعجب باللي أنا كنت على وشك أقوله. هو سألني لأني قدمت نفسي له كمواطن فنلندي وكمعلم فنلندي وكنت اقوم بالتدريس فيجامعة هارفارد فيذلك الوقت وكمان كنت متكلم في نفس المؤتمر اللي هو هيتكلم فيه. هو شعر نوعًا ما بالرغبة فيأنه يسمعني، طبعًا هو أكيد سمع عن التعليم الفنلندي من قبل. لكن أنا ماكنتش حابب أنه يسألني عن هذا الموضوع وخصوصًا بعد اللي قاله عن التعليم لأن إجابتي ستكون غالبًاعكس ما قاله.  كانت وجهة نظري أشبه بالأبيض والأسود مقارنة باللي كان بيقوله. طبعًا شخص بهذه المكانة وبيني وبينه طبقين على مائدة الغدا، كنت قلقان شوية من رد فعله. لكن فيالواقع ردي عليه كان كالتالى “أنا أفضل أني لا أتكلم عن التعليم الأمريكيلأن فيه جوانب كتير لا أفهمها”. كانت هذه هي الطريقة اللي جاوبت عليه بيها واللي منها اتطور الحوار وأصبح حديث شيق جدًابعد ذلك لأنه سألني بعدها عن اللي مش فاهمه، لأن بالنسبة له كان يرى أن الحل والاستراتيجية لإصلاح التعليم الأمريكي هي ببساطة ووضوح أنك تطرد كل المعلمين وتغلق المدارس ضعيفة الأداء ونتعامل معها بطريقة البيزنس. وبالتالي هو لم يفهم أنا ليه غير فاهم بعض هذه الأمور في التعليم الأمريكي. لكن كانت هذه نقطة بداية حديثنا.

ويل بريهم: لكن هل قلت له كيف يرى الأمر بطريقة مختلفة؟ وإن كنت فعلًا قلت هذا، أيه اللي شرحته لجورج واللي يمكنيخليه يعيد تفكيره عن التعليم الأمريكي؟

باسي ساهلبرج: تمام، الحاجة الرئيسية اللى كنت حابب يقف عندها ويفكر فيها أكتر هي ردي عليه لما سألني “ما هي الأمور اللي أنت مش فاهمها في التعليم الأمريكي؟” وكانت النقطة الأساسية في ردي عليه هي أنى مازلت مقتنع بقوة إني مش فاهم ليه فيالولايات المتحدة الأمريكية بيبتكروا كثير من الأفكاروالابداعات فيالتعليم خلال المئات من السنين اللي فاتت بداية من “جون ديوى”، وناس كتير آخرين واللي خلوا أنظمة التعليم في دول تانية هايلة، زي فنلندا وكندا وهونج كونج والصين وسنغافورة.  لو دورت في الأساس على الأفكارالمفتاحية اللي ساهمتبقوةفي تطوير التعليم في فنلندا على سبيل المثال فإن معظم هذه الأفكارنابعة من الولايات المتحدة. وقلت له أننا لو نظرنا لجهود التعليم الأمريكيلتطوير المدارس مش هنلاقي أي استخدام منهجي مناسب لنفس هذه الأفكارفي الولايات المتحدة، بل على العكس، الولايات المتحدة تنفذ الأفكاراللى هذه الانظمة التعليمية المتطورة تتجنب استخدامها. مثل التفكير المعتمد على التسويق وعدم استخدام التعليم الاحترافي وتوحيد النظام. علشان كدا أنا أعطيته على ما اعتقد، 3 أفكار كأمثلة ملموسة وواقعية بعد ما سألني ماذا أقصد. التعليم التعاوني أصبح مهم جدًافيأداء المدارس الفنلندية وفي النظام التعليمي ككل. وكمان نظرية “هاورد جاردنير” للذكاءات المتعددة. أوالتدريب المقارن اللى ذكرته فيكتابي كطريقة واحدة من خلالها يقدر المعلمين انهم يتعلموا بطريقة أكثر فاعلية كيف يقوموا بالتدريس بطريقة مختلفة. كل هذه الأفكارمعروفه في أمريكا، لكنها مش مستخدمه خالص كجزء من المجهود المنهجي المبذول لتحسين النظام. مثلًا لو بصيت على قانون “عدم ترك أي طفل” “No Child Left Behind” أو”لنتسابق نحو القمة” “Race to the Top”أوأى اصلاحات تمت مؤخرًا، لن تجد أي مؤشرات على تطبيقها. كان ردى عليه “جورج، أنا فعلًا مش فاهم لماذا لا تقومون بتنفيذ هذه الأفكاراللي العالم أثبت أنها ناجحة وأكثر فاعلية من كل الأمور اللي ذكرتها.

ويل بريهم: كدة ممكن أفهم إن جورج طلب منك النصيحة. وكان ردك عليه عبارة عن شرحك عن الطرق اللى جعلت التعليم الفنلندي عظيم لأن له سمعة عالمية وكل المدارس الأخرى ترغب أن تكون مثل المدارس الفنلندية. وقلت له إن معظم الأفكاراللى بينفذوها فيفنلندا أخدوها أصلًا من علماء أمريكيين، وأن من الغريب أن المدارس الأمريكية لا تنفذ هذه الأفكاراللي ولدت ونشأت في أمريكا. هل هذا ما حدث؟

باسي ساهلبرج:نعم، بس الشيء الوحيد اللي حابب أوضحه بشكل مختلف عن الملخص اللي أنت قلته هو أنى غير متأكد من أنه كان فعلًا مهتم برأييأونصيحتي، يمكن لأني كنت صغير وغير معروف لدرجة إن حد يأخذ بنصيحتي. لكن على أي حال جورج كان وقتها في مرحلة حساسة جدًا، لأنه كان يسعى لأن يكون رئيس الولايات المتحدة فيذلك الوقت فكان سيكون شيء سخيف جدًالو رد على كلامي بأنه غير مهتم بما أقوم به في هذا المجال لأن عنده حلوله الخاصة. فهو كان حريص جدًالهذا السبب. لاحظت كمان زي ما كتبت فيكتابي إن جورج كان مشوش جدًامن فكرة إنهم في أمريكاانتظروا حتى استخدمت دولة أخرى مثل فنلندا نتائج تلك الأبحاثاللي توصلوا ليها وموّلوا البحث فيها من فلوس الضرائب علشان بعد كدا الفنلنديين ياخدوا هذهالأبحاثويضعوها فيبرنامج إصلاح التعليم عندهم وتنجح بشكل عظيم. أنا لاحظت أنه بيفكر في هذا الموضوع كل شوية، وكأنه كان يسأل نفسه “إيه اللي بيحصل؟ هل هذا حقيقي واللا أنا بحلم؟

ويل بريهم: لكن الأفكاراللى بيدعوا ليها جورج مثل تدريب المدرسين بصورة احترافية، وتسويق المدارس، والتدريس على أساس من البحث، صحيح؟

باسي ساهلبرج: بالتأكيد وبدون شك. لكن لو تناقشت مع أي باحث أمريكي أوحضرت مؤتمر أمريكي للبحث العلمي ستفاجأ لما تعرف أن الأمريكان نفسهم ميعرفوش الكثير عن هذه الأبحاث. وهذا أمر مثير للاهتمام في حد ذاته. هذه الأبحاثيقرأها ويسمعها بتركيز أكثر السياسيين والتربويين خارج الولايات المتحدة وهذا من الأمور اللي غير قادر على فهمها. فأنا مشوش وغير قادر على فهم عالم التعليم الأمريكي في كيف إن الأمريكان لا يأخذون الأبحاثالخاصة بيهم واللي عملوها بنفسهم على محمل الجد؟ كيف يحدث هذا في الولايات المتحدة أن الناس لما يقرأوا هذه الكتب والأبحاثالمهمة يقولوا أن هذا لا يحدث في الولايات المتحدة؟ فيالمقابل لو نظرنا على كندا على سبيل المثال سنجد إن رجال السياسة والتعليم فيها يتعاملوا مع الأبحاثالعالمية ونتائجها بطريقة مختلفة وأكثر جدية ويقارنوها بنتائج مجهوداتهم الذاتية وإذا وجدوا تعارض كما حصل فيفنلندا يقوموا بالتعديلات المناسبة على عكس أمريكا.

ويل بريهم:لكن ليه أمريكامش طبيعية في هذا الموضوع؟ هل هذه ببساطة أيدولوجية تفكير؟

باسي ساهلبرج: ربما، ولو أنت عارف السبب قولي يا ويل لأن ربما تكون معلوماتك عن ه1ا الأمر أفضل مني. هذا الشيء يسبب لي نوع من الحيرة المستمرة. كيف تكون دولة مثل أمريكاتنتج هذه الأبحاث، واللي بحسب تقديري تكون حوالي ثلاث أرباع الأبحاثالتعليمية المهمة والابتكارات الناجحة، كيف لا تأخذ هذه الأبحاثبأكثر جدية؟ ولماذا يتم تجاهلها بدرجة كبيرة؟، والمسافة أوالفاصل بين العارفين اللي أجروا هذه الأبحاثأومن نسميهم الخبراء فيأمريكاوبين السياسيين الأيديولوجيينأوالخبراء في هذا المجال لماذا هي بهذه الضخامة؟!! ليه لا يجتمعوا مع بعض ويراجعوا معلوماتهم والأمور اللي تحتاج لمعرفة؟

ويل بريهم: إذًا أثناء سفرك حول العالم وأنت بتقدم هذه المحاضرات المختلفة وتتقابل مع ناس كتير مثل جورج، وتدخل فينقاشات ويمكن كمان تعطي نصائح، أنا أتصور أن ناس كتير تسألك عن إيه اللي لازم يعملوه لتطوير نظامهم التعليمي. فكيف تجاوب على هذا النوع من الأسئلةالمباشرة جدًاوالعملية، واللي أحيانًا لا تراعي السياق التعليمي للبلد؟ فيكونوا عايزين ياخدوا حلول تقنية وعملية مباشرة فقط، إلا أن موضوع التعليم معقد أكثر بكثير من ذلك. فكيف تدير هذا النوع من النقاشات لما بتشوف أنظمة تعليم مختلفة على مستوى العالم؟

باسي ساهلبرج: هذا سؤال رائع جدًا. في البداية، وأقصد بالبداية من حوالي 10 سنوات لما القصة الفنلندية بدأت تتطور وتتعرف على مستوى العالم. كنت أنا وزملائي وغيرنا عندنا نفس الإجابة وهي أن هناك5 عوامل جعلت فنلندا أوكندا ناجحة بهذا الشكل وكنا نتكلم عن النظام العام، والمعلمين العظماء، والقيادة الهادفة، وهذه العوامل المعروفة، وكلها حقيقية.

لكن الآن لما الناس تسألني، وأنت عندك حق الناس فعلًا تسألني طول الوقت “ماذا نفعل؟” ويطلبوا مني الحل أوالنصيحة على أساس ما رأيت فيالبلاد المختلفة، لكن اجابتي اتجهت بصورة كبيرة للتأكيد على مدى صعوبة وتعقيد هذا السؤال بالكامل من حيث طبيعة السياق التعليمي للبلد. فبلاد مثل الصين أواليابان أوفنلندا، مختلفة جدًافي نواحي كثيرة. وبعض من العوامل اللي نجحت في فنلندا أوأماكن أخرى ليس المطلوب بالضرورة على الإطلاق أنها تنجح في أماكن غيرها. أعتقد إن اجابتي الآن تراعي أكثر السياق التعليمي، بدون التسرع في تقديم عامل معين للإصلاح على أساس أني استخدمته كثيرًا. فالتسرع يعني تدمير للتعليم. وهذا من أهم العوامل وراء نجاح فنلندا. وطبعًا فوق كل هذا يأتي نظام القيادة عندهم وطبيعته المستدامة، وهي أحد أهم عوامل النجاح بدلًا من محاولة تحديد بعض العوامل الأخرى.

ثالثًا: أحاول الآن وأنا أرد على هذه الأسئلةأوأقدم نصيحة لأحد هو إنى أقوله من فضلك حاول تفهم أن جزء كبير من العوامل اللي تجعل فعلًا نظام التعليم ناجح أوتجعل الأطفاليتعلموا بفاعلية في أنظمة التعليم هي على الأرجح عوامل نجدها خارج المدرسة، أولا تتعلق بالمنهج أوالتدريس أوالمعلم أوأي من هذه العوامل. في فنلندا على سبيل المثال كانت هناك عوامل مرتبطة باللي بتعمله الأسر، والسياسات الاجتماعية الأخرى، والرعاية الصحية، وسياسات الشباب، والرياضة والفنون وعوامل تانية كتير، مثل شبكة المكتبات، وكل هذه الأمور. وكما تعلم، أن الأطفاليتعرضوا لأشياء كثيرة خارج المدرسة وهي أمور مؤثرة. هذه الأمور معرفتنا عنها قليلةجدًا. أنا عارف أن هناك علماء آخرينأوأشخاص يؤكدوا على أهمية العوامل الموجودة خارج المدرسة. كل العوامل المتاحة أوغير المتاحة للأطفال لما يكونوا خارج المدرسة.حابب ألخص ردي على سؤالك بأني اجابتي على مثل هذا السؤال من الناس تغيرتنوعًا ما من مجرد تقديم إجابة محددة عن خمس أوسبع عوامل تساعد أنظمة التعليم انها تشتغل، الموضوع معقد عن هذا. لكني أحاول أؤكد على حقيقة أن المعلمين والأشخاص العاملين في المدرسة لازم يكونوا محترفين ومدربين جيدًا. ولازم المناهج الدراسية تكون مصممة بحيث يكون للمعلمين والطلاب دور فيها، وأن سياسات التعليم لازم تكون عادلة. طبعًا مع التركيز على جودة وتميز هذه العوامل.  لكني لا أضع نفسي في مكانة أووضع، أقول فيه لأي دولة إذا عملت ما عملته فنلندا أوالكنديين، فكل شيء سيكون ممتاز. طبعًا هذا غير صحيح ولن ينجح.

ويل بريهم: تمام. أمر شيق إننا نفكر في المدرسة في سياق مجتمعي أكبر. لأن هناك مواقف كتير غالبًاما يصل فيها الشعور إن الناس في مجال التعليم يحدوا التعليم داخل إطار المدرسة، ولكن أنت أكيد عارف إن التعليم ممكن يحصل في أماكن أخرى ويتأثر بجوانب كثيرة في المجتمع خارج المدرسة؛ احنا محتاجين نوسع تعريف التعليم بدلا من التعريف الضيق المحصور في المدرسة.

باسي ساهلبرج: بالتأكيد يا ويل. ما ذكرته الآن هو أمر مهم، وهو عبارة عن جزء في الكتاب اللي نحكي عنه هنا، وهو يتكلم عن الدور الهام للصحة والراحة البدنية للأطفال، وهذا بالتأكيد أمر ممكن المدرسة تعمل فيه أمور بهدف تحسين الراحة والصحة البدنية وسعادة الأطفال. لكن أنت تعلم أنه في معظم أنظمة التعليم غالبًايكون الجزء الاكبر من هذا النوع من الرعاية مصدره البيوت، والمجتمعات، وأشياء أخرى. وهنا نبدأ نفهم فعلا إن العالم المحيط بالمدرسة في غاية الأهمية. من السهل جدًاإنك تجادل بأن ما يتعلمه الأطفالفي الفيزياء أوفي الرياضات غالبًاما يحصل داخل المدرسة لأن عدد قليل جدًامن الأطفالممكن يذاكروا الرياضيات بمفردهم. وبالتالي لو بتقييم مستوى تقدم أوتحسن الأطفالفي الرياضيات مثلا أوالفيزياء أوالتاريخ أواللغات الأجنبية، من السهل إنك تثبت أن هذا التأثير مصدره بالأكثر من المدرسين والمدرسة وهذه الأمور. لكن الصحة والراحة البدنية والسعادة ومدى الاندماج فهي أمور أكثر تعقيدا. أنا أعتقد إننا داخلين هذه المرحلة قريبًا جدًالما نسأل مرارًا وتكرارًا أسئلة مثل”ما مدى أهمية العالم المحيط بالمدرسة؟ ومتى نبدأ نعلم أولادنا؟

ويل بريهم: اعتقد أن أجابتك الآن تعني ضمنيًا أننا لازم نغير طريقتنا في قياس الأمور من مجرد النظر لمستوى الأطفال في تحصيل محتوى مادة معينة؟

باسي ساهلبرج: بالتأكيد. وأظن أن هذا سيحدث في خلال الخمس سنين القادمة.

ويل بريهم: هناك فكرة أخرى سمعتك تتكلم عنها وكتبت عنها في كتابك الجديد وهي “البيانات الصغيرة”. ممكن تقول لي ما الذي تقصده بـ “البيانات الصغيرة”.

باسي ساهلبرج: تمام. البيانات الصغيرة شيء شيق، لأني تكلمت عنها كتير خلال السنة الماضية. وغالبًالما كانت تتاح لي الفرصة كنت أسأل الناس هذا السؤال “كيف يمكن شرح معنى البيانات الصغيرة لطفل عنده 9 سنين؟” بعد ذلك كنت أطلب منهم أنهم يرفعوا أيديهم في خلال الـ 30 ثانية القادمة لو شعروا انهم مرتاحين أنهم يجاوبوا. وعادة لا تكون هناك أي أيادي مرفوعة لأن الناس إلى حد ما يكونوا محتارين بخصوص مفهوم المصطلح. ولما أحاول أشجعهم بعض الشيء وأسألهم “ماذا يأتي على بالك لما تفكر في مصطلح البيانات الصغيرة؟” كان بعض الناس يقولوا إنه ممكن يكون مجرد كمية بيانات أقل من البيانات الكبيرة. وبالتأكيد ليس هذا هو معنى المصطلح أبدًا. يقودني هذا لإجابة سؤالك عن معنى البيانات الصغيرة. ما وجدته مع كتير من الزملاء اللي شغالين في نفس المجال هو إننا نجد استجابات كثيرة ومتزايدة للتحديات والقضايا التعليمية من خلال الحلول اللي تتضمن بشكل أوبآخر استخدام البيانات الكبيرة. على سبيل المثال نقدر نطلع على نظام البرنامج العالمي لتقييم الطلبة PISA    وهو برنامج قامت به منظمة التعاون الاقتصادي والتنمية OECDوهذا البرنامج يستخدم البيانات الكبيرة كحل لنظام التعليم. وكذلك هناك أنظمة أخرى كثيرة مثل نظام “تحليلات التعلم” وكل المعادلات والأجهزة الذكية واجراءات التقييم اللي بيتم تنفيذها بواسطة الآلة وتصنيف المجموعات وأشياء أخرى كثيرة. في مرحلة معينة أنا والزملاء توقفنا وقلنا “كيف سيتجاوب علماء التربية مع ظهور كل هذا الكم من البيانات الضخمة؟!” هذا ما نراه في الفصول. ولو حضرت أي مؤتمر لمنظمة Edu Techعن تكنولوجيا التعليم ممكن نشوف كل الحلول البراقة اللي توعد بكل شيء من تعزيز الإنجازات وسد الثغرات في الإنجاز وتقليل اعداد المتسربين وغيرها من الوعود كما تريد. ظهرت أمامنا هذه الفكرة وهي إنه بدل ما نقول إن البيانات الكبيرة فكرة سيئة ولازم يتم إبعادها عن المدارس لأننا لا نحبها، ابتكرنا فكرة غير متعارضة مع البيانات الكبيرة. لأني مصدق أن البيانات الكبيرة والحلول اللي بتقدمها ممكن تكون مفيدة في أمور كثيرة. لكن بشرط أن يتم استخدامها بطريقة مختلفة وأكثر عمقًا. لو بدأنا بتقييم مصير ومستقبل الأطفالبناء على البيانات الكبيرة والمعادلات في المدارس، وهذا هو الوضع الحالي، في بعض الحالات ممكن الآلة تتنبأ بما يمكن أن يكون عليه الطفل اللي عمره 10 سنين في المستقبل بناء على ما يقوم به في المدرسة. لكن التعليم غالبًالا يعمل بهذه الطريقة. كان رد فعلنا أننا نؤكد على أهمية البيانات الصغيرة اللي تهتم بأصغر الحلول اللي ممكن نلاقيها في الموقف، على سبيل المثال في الفصل أوالمدرسة، من خلال الملاحظة داخل الفصل والتركيز فيما يحدث فيه ولماذا يقوم الأطفالبهذه الأمور ولماذا هذا الفصل منظم بهذه الطريقة. هذه التفاصيل لا يمكن تتم من خلال الآلة.

البيانات الصغيرة تتعلق بالملاحظة وجمع المعلومات والأدلة من خلال تربويين عندهم حكمة مهنية وخبرة فيما يتعلق بالتعليم. نفس الشيء، البيانات الصغيرة بدأت تظهر الآن في مجال الصحة أوالرعاية الصحية، لدرجة أن فيه معاهد بحثية مماثلة لما هو موجود في سيدني، أستراليا، قالوا أن أول معهد بحثي لهم في مجال الصحة كان اتجاه البحث فيه مبني علي البيانات الصغيرة. وكذلك الأطباء وعلماء الطب يبحثوا علي أدلة أومفاتيح صغيرة في أسلوب حياة المرضى وما يجب القيام به في سبيل فهم الأمور اللي بتكون مفيدة لهم لكي يعيشوا حياة صحية أكتر. وبالتالي فالبيانات الصغيرة هي بمثابة استجابة أورد فعل لظهور موجة البيانات الكبيرة اللي بتطرق أبواب المدارس. ونحن نؤمن أن هذا أحسن رد فعل أواستجابة بدل ما ببساطة تعترض على دخول البيانات الكبيرة المدارس وتمنعها وتقول إنه ليس لها مكان عندنا. لأن البيانات الكبيرة ستقوم بهذا الدور على أي حال حتى لو لم نقم به. فلو لم نطبق مبدأ البيانات الكبيرة سيحدث هذا في حال من الاحوال؛ ولو لم يكن عندنا سيناريو جيد، ولو مش قادرين نحدد لماذا نحتاج علماء تربويين وقادة محترفين قادرين على الملاحظة وأخذ القرارات بناء على حكمة مهنية وخبرة، فبلا شك سيتم استبدالنا بسرعة بالآلات.

ويل بريهم: أنا كباحث الأمر واضح ومباشر بالنسبة لي. فأنا باحث نوعي، وهذه الفكرة بالنسبة لي مفهومة لأنها تتعامل مع نتائج نوعية من خلال أحجام صغيرة من عينة البيانات. نحن غير محتاجين ناس كثيرين ولا نحتاج البيانات الكبيرة ولا طرق احصائية كميّة ضخمة لكي نجيب على بعض الأسئلةالمهمة بخصوص الحياة الاجتماعية، بما فيها المدرسة. وفي نواحي كثيره، ممكن من خلال أن شخص يلاحظ تصرفات شخص آخر وعلاقاته وتداخلاته الاجتماعية، يمكن وضع نظريات لكثير من الأمور الحادثة حولنا، مش كده؟ بالنسبة لي هذا نوع من عدم التفكير.

باسي ساهلبرج: صحيح فعلا، لكن تعرف، أنا قمت بتجربة معينة، في محاضراتي وفي ورش العمل، سجلت مقطع فيديو صغير مدته حوالي دقيقتين عن حل من هذه الحلول اللي بتوعد بإنجازات متطورة وبتقليل نسب التسرب من النظام التعليمي. هذا الحل هو عبارة عن معادلة آلية ذكية تدرس كيف يجيب الأطفالعلى نوع أسئلة اختيار الإجابة الصحيحة من عدة إجابات. يبلغ ثمن جهاز مثل هذا حوالي مئات الآلاف من الدولارات أو ما يقرب من ذلك. لكن انت تعرف ما يحدث لما يتم استخدام مثل هذا الجهاز في بعض الولايات والمقاطعات؟ ترتفع جميع المؤشرات وهذا أمر بديهي لا يحتاج لذكاء. وبعد ذلك نجد هناك شخص مسؤول يوعد بأنه سيحقق كل هذه التحسينات المعجزية في نظام التعليم، رغم أن هذا الشخص نفسه بيكون عارف أنه من الصعب جدًاتحقيق هذه النتائج فقط بمجرد التكلم مع الناس والمدرسين والمحاولة بجدية أكتر. من المرجح جدًاجدًا– وهذا ما سيحدث على مستوى واسع عالميا- إن الناس سينتهي بها المطاف بأنها ستسعى نحو الحلول اللي بتوعدها بوعود كتير ومجهود أقل. وعلى الأرجح ممكن يروا تحسينات في النتائج، لكن هذه النتائج لن تحدث فرق في التعليم أوستحدث شيء لا يذكر. ما هي نوعية الأطفالالذين سنحصل عليهم كنتاج لنظام تعليم بهذا الشكل، فالتعليم، كما ذكرت، يتعلق أكتر بالعلاقات وكذلك بفهم من نحن وكيف نتعلم أوماذا ننوي أن نعمل. ومرة أخرى أقول أن هناك مواقف مماثلة تكون فيها الآلات اسوأ من البشر وتكون البيانات الكبيرة محدودة وقدرتها محدودة في عمل الأمور اللي احنا ممكن نعملها. وهنا نجد أن فرصة البيانات الصغيرة كبيرة جدًا.

ويل بريهم: حابب اسأل اكتر شوية عن هذه الفكرة، فنلندا هي واحدة من البلاد اللي مفروض باقي الدول تنظر لها كنموذج في هذا المجال عشان تصلح ما يمكن اعتباره فشل في أنظمتها التعليمية، فمن أين جاءت أسطورة فنلندا في إصلاح نظامها التعليمي؟ وهل تعتقد انها حقيقية فعلًا؟ أوهي مجرد اسطورة؟

باسي ساهلبرج: لا، أنا اظن أنه كما كتبت في كتابي أن هناك بعض الأساطير الخطيرة في موضوع فنلندا اللي يجب على الكل يتجنبها. وأنا أستخدمها كفكرة رابعة كبيرة لأي نظام تعليم، أنه لكي تستطيع التحسن فلابد أن تبتعد عن هذه الأساطير الليغالبًانسمعها عن فنلندا. بعض هذه الأساطير الخطيرة أنه مثلا لا توجد واجبات مدرسية في فنلندا وهذا ما سمعه الناس في الأفلام الوثائقية وقرأوه في الجرائد. أنا قابلت عدد من رواد ومسئولين عن أنظمة تعليم وكانوا يسألوني بشكل شخصي أن كانت فكرة جيدة انهم يعملوا مثل فنلندا ويجعلوا الواجبات المدرسية أمر غير رسمي أوغير مطلوب.  طبعًا سيكون هذا في غاية الخطورة والضرر وشيء مجنون وغير معقول تماما. شيء آخر من الأساطير الشائعة عن فنلندا وهو أن الدولة تتخلص من تدريس المواد الدراسية، لدرجة أنه في المستقبل سيكون التدريس عبارة عن مجرد إعطاء موضوعات أوعناوين للبحث، مثل المشروعات البحثية اللي نعملها. وهذا أيضًا كما وصفت في الكتاب غير حقيقي تمامًا. هناك شيء من سوء الفهم وهناك أساطير بخصوص ما تقوم به فنلندا، وهذا غالبًاوببساطة بسبب الصحافة الفقيرة اللي يكتب فيها ناس عن فنلندا من غير ما يزوروا البلد أوحتى يتكلموا مع متخصص فينشروا هذه الأفكارغير المعقولة بهدف انهم يعملوا مانشتات صحفية فقط.

لكني تعلمت من خلال شغلي في هذا الكتاب أوفعليًا من خلال شغلي على عدد متنوع من كتبي أنه من الصعب جدًا فهم أي نظام تعليم، سواء كان نظام ياباني أوفنلندي أوأمريكي، بدرجة تجعلك قادر فعلا إنك تجري حوار جيد عنه، يعني لماذا يوجد نظام شغال بالطريقة اللي شغال بيها. وهذا يجعل من السهل جدًاأن تخرج هذه الأساطير بخصوص هذا النظام أوذاك، فتتكلم كأنك تعرف ماذا يعمل هذا النظام، وأنا أرى أن هذا أمر محزن. لكن أنا أعتقد كمان أن هناك جوانب مفيدة وشيقة في نظام التعليم الفنلندي كما توجد جوانب مفيدة أيضًا في أنظمة أخرى كثيرة. فعلى الأرجح أن معظم أنظمة التعليم يكون عندها جانب شيق ومفيد يميزها غير موجود في باقي الأنظمة الأخرى. لكن طبعا لأن كله كان مركز جدًامع فنلندا فكان الجهد مركز على تحديد هذه المميزات اللي هنا في فنلندا مع ترك باقي الانظمة، يعني على سبيل المثال لا يوجد من يهتم أنه يسأل على هذه الجوانب في باقي الأنظمة. أنا أعتقد أننا لابد نهتم جدًا بتحديد الجوانب المفيدة في الأنظمة الأخرى لأنها قد تكون مفيدة أكتر. أنا كتبت كتاب ريادة التعليم الفنلندي “FinnishED Leadership”مخصوص لما لقيت ناس كتير تسألني “لو فعلًا ما نقرأه في الجرائدأوما نراه في الأفلام والوثائقيات غير حقيقي، هل هناك أي شيء ممكن القيام به لو أنا مهتم وشغوف باللي فنلندا تعمله؟”  طبعًا مستحيل يكون هناك نظام تعليمي أداؤه عالمي بالصدفة. ينطبق هذا على اليابان وكندا وفنلندا ودول أخرى. فأنظمة التعليم في هذه الدول لم تأتِ من فراغ لكن دائمًا هناك أسباب لما وصلوا له. فمن غير المنطقي أن تكون هذه الأنظمة نجحت بالصدفة.

ويل بريهم: في كلامك مع جورج بتاكي في هذا المؤتمر من كام سنة، كانت محادثة صغيرة وغير ضروري أنه يكون اتعلم شيء منك، لأنها كانت مجرد محادثة صغيرة. لكن هل أنت أتعلمت شيء من جورج؟

باسي ساهلبرج: أنا شخص طموح ودائما أحاول أن اتعلم كل شيء ممكن من الخبرات اللي بمر بيها. أنا كمان قضيت جزء مهم من حياتي، ليس في السياسة، لكن في مجال وضع السياسات. وغالبًاما يكون هذا المجال مرتبط بقوة بالسياسة. وأنا أعتقد أن ما تعلمته من جورج هو أنه سهل جدًا أنك تستخبى وراء قوتك السياسية وتأثيرك السياسي وخبرتك السياسية لما الأمر يتعلق بالتعليم. وهذا نوع من البلاغة اللي سهل أنك تكتشفها. أنا أعجبت به لما سمعته وهو يقول كلمته في المؤتمر، هذا الراجل عنده خبرة سياسية كبيرة، فبالرغم من ال 45 دقيقة اللي قضيناها وهو يسمع أمور مختلفة 180 درجة عن اللي هو عارفه ومصدق فيه إلا أنه كان قادر يطلع المنصة ويتكلم عن نفس الأمور بالضبط كما قالها لي “عارفين ما هي المشكلة اللي في أمريكا، كل المشكلة هي في المدرسين السيئين ونحن لازم نطردهم لان أمريكاتستحق أفضل بكثير”. كل هذه الأمور اللي قالها تتطلب مهارات خاصة عشان تعرف تعملها صح. فأنا تعلمت أن لو عندي مهارات مثل التواصل والخطابة، سأكون مؤثر أكتر في شغلي. لكن طبعًا هو لم يتكلم كتير في كلمته عن الأشياء اللي قالها لي وأنا لم أسمع عنها من قبل. طبعًا أنا ما ذكرتش أني ما سمعتش عن هذه الأمور، لأني كنت معجب بطريقة كلامه وكنت مقتنع أنه من المهم بالنسبة لأي حد أنه يجد سياق أوقصة أوأسلوب لحديثه يشد انتباه الناس ويجعلهم يفكروا في كلامه. عارف ما يمثل لغز بالنسبة لي، أني لا أعرف هل جورج فاكر هذه المحادثة اللي تمت بيننا، وهل لو فاكرها، هو فاكرها كما أفتكرها أنا؟ لا أعلم! لأنه غالبًاما يقول نفس هذه القصة لزملائه “عارفين هذا الرجل الفنلندي كان علي نفس الخط معي، وكان رأيه مثل رأيي في هذه الأمور.” لكن على أي حال، أنا اعتقد أن هذا الحوار كان مفيد جدًا، لأنه من غير الغداء مع جورج، من الأرجح أني ما كنتش أبدًا سأكتب هذا الكتاب.

ويل بريهم:أوك باسي ساهلبرج. شكرًا جدًالانضمامك في برنامج فريش أيد مرة أخرى. دايمًا أكون سعيد بالحديث معك.

باسي ساهلبرج: شكرا يا ويل شكرا جدًا.

Want to help translate this show into other languages? Please contact info@freshedpodcast.com

Will Brehm:  1:47
Pasi Sahlberg, bienvenue à FreshEd.

Pasi Sahlberg :  1:49
Merci beaucoup, Will. C’est bon d’être avec vous.

Will Brehm : 1:51
Vous voyagez à travers le monde pour donner des discours principaux lors de diverses conférences et ateliers à différents ministères de l’éducation dans le monde entier. Et dans votre dernier livre, vous écrivez que lors d’une conférence, vous vous êtes retrouvé assis à côté de George Pataki, qui est l’ancien gouverneur de New York, et vous avez déjeuné ensemble. De quoi avez-vous fini par parler tous les deux?

Pasi Sahlberg:  2:16
Oui, c’est vrai. Et en réalité, c’est l’une des motivations pour écrire un livre, j’étais conférencier dans une conférence comme lui il y a quelques années. Et bien sûr, comme je ne suis pas américain, je ne le connaissais pas très bien, évidemment, j’ai entendu un nom et vous savez, l’étude de l’histoire complète, je ne suis pas le genre de gars qui fait beaucoup de bavardages. Donc, vous savez, si vous déjeunez avec un Américain, vous devez faire un peu d’exercice de conversation. Mon coup d’envoi pour la discussion était de lui demander simplement “que pensez-vous de l’éducation américaine en ce moment, George ?”, et je savais qu’il avait une opinion, parce qu’il est en politique de haut niveau, et qu’il était sur le point de se présenter pour être le prochain président des États-Unis par le biais de son parti. Et donc, vous savez, j’étais un peu curieux d’entendre ce qu’il disait. Mais ce qu’il a dit n’était pas surprenant, mais c’était une opinion très négative, très négative, pessimiste, sur le fait qu’il n’y a aucun espoir de faire ces choses que les gens offrent souvent aux États-Unis, comme améliorer les écoles ou les enseignants, son opinion était beaucoup plus sur le fait de tout distraire et de détruire le système public et d’apporter toutes ces options alternatives, comme le contrôle privé des écoles et l’enseignement pour l’Amérique et toutes ces choses. C’était donc un début surprenant pour notre conversation.

Will Brehm:  2:57
Donc, l’idée d’une telle perturbation, c’est ça ? Je veux dire, c’est un terme très fréquent que nous entendons de nos jours, nous voulons déranger les écoles, comme nous voulons déranger l’économie des taxis avec Uber.

Pasi Sahlberg:  3:53
Oui, tout à fait, tout à fait. Et puis, vous savez, le fait est que j’ai passé assez de temps aux États-Unis, dans différentes régions du pays. Et, vous savez, j’entends ce genre d’histoire dans beaucoup d’endroits où les gens croient que, vous savez, ils croient en quelque sorte que l’éducation publique est morte, qu’il n’y a rien que nous puissions faire pour cela au cours des cent dernières années, nous avons tout essayé et rien n’a fonctionné. Donc, vous savez, d’une certaine manière, je comprends ces gens qui ne comprennent pas vraiment l’éducation, qui disent exactement comme dans les taxis, les entreprises de transport, ou autre chose qui nous permet de faire disparaître tout cela et de construire cette toute nouvelle idée de partenariat public-privé qui sera plus dynamique et plus efficace, et, vous savez, basée sur le, vous savez, si vous ne pouvez pas livrer, alors vous êtes mort et une entreprise en difficulté et quelqu’un d’autre viendra. Mais, vous savez, dès que vous en savez un peu plus sur l’histoire de l’éducation et sur la façon dont les systèmes éducatifs fonctionnent ailleurs, alors, bien sûr, vous avez une vision différente.

Will Brehm:  4:43
Donc, George a-t-il fini par vous demander votre avis sur, vous savez, l’éducation américaine pour son propre genre de, pour son éducation, je suppose?

Pasi Sahlberg:  4:52
Tout à fait. Et je, vous savez, après, j’ai pris cela comme une sorte de signe de bavardage que je ne suis pas sûr qu’il était vraiment concerné par ce que j’allais dire, mais, vous savez, parce que je lui ai dit que je suis un citoyen finlandais, un éducateur finlandais, et j’enseignais à l’université de Harvard à ce moment-là et évidemment, je parlais dans la même conférence. Il a donc eu l’impression qu’il voulait entendre, bien sûr, qu’il avait entendu parler de l’éducation finlandaise. Mais, vous savez, c’était une question que je ne voulais pas qu’il me pose après avoir entendu ce qu’il avait à dire sur l’éducation, parce que ma réponse à sa question était presque à l’opposé, vous savez, mon point de vue était tel que c’était comme un noir et blanc par rapport à ce qu’il disait, et devant son autorité, juste les deux assiettes de déjeuner entre nous, j’étais un peu comme, effrayée de la façon dont il allait réagir et en fait ma réponse à lui était que comme j’écris dans mon livre, que vous savez, je préférerais ne pas parler de l’éducation américaine parce qu’il y a tellement de choses que je ne comprends pas et c’est une sorte de façon dont la conversation avec lui a évolué. C’était une conversation très intéressante par la suite, parce qu’il m’a répondu que ce que vous ne comprenez pas, c’est que pour lui, la solution et la stratégie des Américains, vous savez, pour réparer les écoles américaines, était si claire que vous savez, vous pouvez vous défaire de ces vieux vous savez, virer tous les enseignants et fermer les écoles les moins performantes, et, vous savez, faisons en sorte que cette chose ressemble plus à une entreprise. Et donc il ne comprenait pas tout à fait pourquoi je ne comprenais pas certaines de ces choses dans l’éducation américaine. Mais c’est là que la vraie conversation a vraiment débuté.

Will Brehm:  6:27
Lui avez-vous vraiment dit en quoi vous voyez les choses différemment ? Et si oui, qu’avez-vous décrit à George pour qu’il repense peut-être à sa propre conception de l’éducation américaine?

Pasi Sahlberg:  6:40
Oui, eh bien, vous savez, la chose principale que je voulais qu’il s’arrête vraiment et réfléchisse davantage qui a été intégrée dans ma réponse à sa question “quelles sont ces choses que je ne comprends pas dans l’éducation américaine”, et que la chose principale que je lui ai dite et que je crois toujours fermement importante est que je ne comprends pas, Je ne comprends vraiment pas pourquoi, aux États-Unis d’Amérique, ce sont eux qui créent les idées et les innovations en matière d’éducation, vraiment, tout au long des cent dernières années, à commencer par John Dewey, et bien d’autres, depuis, qui ont fait la grandeur d’autres systèmes éducatifs, comme la Finlande, et le Canada, et Hong Kong, et la Chine, et Singapour, et vous le nommez ainsi, vous savez, si vous traquez ces idées clés en Finlande, par exemple, qui ont été d’une importance capitale pour améliorer le fonctionnement du système éducatif, elles sont, pour la plupart, américaines et je lui ai dit, que, vous savez, si je regarde les efforts américains en matière d’éducation pour apporter des améliorations aux écoles, je ne vois pas vraiment d’utilisation systématique correcte de ces mêmes idées aux États-Unis ; que les États-Unis travaillent beaucoup plus avec les idées que beaucoup de ces systèmes d’enseignement supérieur performants ont délibérément essayé d’éviter, comme cette pensée basée sur le marché, et la dé-professionnalisation, la standardisation du système. Je lui ai donc donné, je pense, trois ou quatre exemples d’idées après qu’il ait demandé concrètement ce que je voulais dire, comme par exemple l’apprentissage coopératif qui a été d’une importance capitale pour les performances des écoles finlandaises comme pour celles de l’ensemble du système, et la théorie d’Howard Gardner sur les intelligences multiples ou le coaching par les pairs que j’ai également mentionné dans le livre comme un moyen pour les enseignants d’apprendre efficacement à enseigner différemment, et rien de tout cela n’est connu en Amérique et dans de nombreuses régions d’Amérique, mais cela n’a jamais fait partie du type d’effort systématique d’amélioration du système. Par exemple, si vous regardez le livre ” Aucun enfant laissé pour compte ” ou ” La course vers le sommet “, ou toute autre réforme récente, il n’y a aucun signe de ces choses. Voici donc ma réponse à sa question : “Écoutez, George, je ne comprends vraiment pas pourquoi vous ne faites pas ces choses dont le monde a prouvé l’efficacité, qui peuvent être beaucoup plus efficaces que toutes ces choses que vous mentionniez.

Will Brehm:  8:56
Donc, d’accord, laissez-moi comprendre. Donc, George Pataki vous demande en gros votre avis. Et vous répondez fondamentalement en disant, ce qui rend l’éducation finlandaise si formidable, parce qu’elle a ce genre de réputation internationale et toutes ces autres écoles veulent être comme les écoles finlandaises, et vous dites, regardez, George, beaucoup des idées que la Finlande emploie proviennent en fait d’universitaires américains. Et il est étrange que les écoles américaines ne reprennent pas ces idées qui sont en fait nées et ont été élevées dans l’Académie américaine. C’est ce qui se passait.

Pasi Sahlberg:  9:32
Oui, la seule chose que je dirais probablement un peu différemment dans votre résumé est que je ne suis pas certain, comme je l’ai dit, qu’il soit vraiment concerné par mes conseils, je pense que j’étais probablement beaucoup trop jeune et inconnu pour qu’il y ait quelqu’un pour donner des conseils. Mais je pense que George était dans une sorte de moment et d’humeur très sensible à tous égards, parce qu’il se lançait manifestement dans cette course très importante pour devenir le prochain président des États-Unis. Je pense donc qu’il serait idiot de sa part de dire que, vous savez, je ne me soucie pas vraiment de ce que vous avez fait là-bas, parce que j’ai ma propre solution. Mais il était très intrigué par ce fait. Et j’ai vu à nouveau, comme je l’ai décrit dans mon livre, qu’il était vraiment dérangé par ce fait en comprenant que, hé, attendez une minute. Donc, les autres pays comme la Finlande, qui se servent de nos recherches, que nous avons fait payer par nos contribuables, et que les Finlandais prennent ensuite au sérieux et mettent dans les réformes de l’éducation et font marcher le système, que se passe-t-il ici ? Vous savez, c’est ce que je l’ai vu penser de temps en temps, c’est vraiment réel ou est-ce que je rêve de quelque chose?

Will Brehm:  10:37
Mais certaines des idées qu’il préconisait, comme vous l’avez dit, cette sorte de dé-professionnalisation des enseignants et la commercialisation des écoles et de la scolarisation, ont sans doute aussi une base de recherche, n’est-ce pas?

Pasi Sahlberg:  10:51
Et absolument, et cela ne fait aucun doute, si vous n’avez pas besoin de passer trop de temps avec un chercheur américain ou une conférence de recherche, quand vous apprenez ce que les Américains savent vraiment sur ces choses. Et c’est, bien sûr, une sorte de chose intéressante. Et, vous savez, ces recherches, dans de nombreux cas, sont lues et entendues de beaucoup plus près par les décideurs politiques et les éducateurs en dehors des États-Unis. Et c’est une de ces choses que je ne comprends vraiment pas. C’est en fait ce qui explique ma confusion et mon incapacité à comprendre le monde de l’éducation américain : comment se fait-il qu’aux États-Unis, jour après jour, les gens tombent sur de grands livres et des rapports de recherche, entre autres ? Et ils ont dit : “Non, ce n’est pas comme ça, ce n’est pas comme ça que ça se passe. Mais quand, quand vous traversez la frontière, juste au nord des États-Unis, que vous allez au Canada, vous voyez à quel point les décideurs politiques, les politiciens et tout le monde prennent différemment les recherches internationales de nos jours, et qu’ils considèrent leurs conclusions et, vous savez, comparent les résultats des recherches à leurs propres pratiques et politiques. Et s’ils y trouvent une sorte d’incohérence, comme c’est le cas en Finlande, ils sont prêts et capables de modifier le cours des choses, mais pas aux États-Unis.

Will Brehm:  12:04
Alors pourquoi l’Amérique est-elle si inhabituelle dans ce sens, comme, est-ce simplement de l’idéologie?

Pasi Sahlberg:  12:09
Eh bien, c’est peut-être, vous savez, si vous savez, Will, dites-moi, vous le savez sans doute mieux que moi. Mais c’est une sorte de confusion entretenue dans ma tête que de savoir comment il se fait que le pays qui, vous savez, produit ce, vous savez, mon genre d’estimation approximative est que probablement environ trois quarts des travaux de recherche et d’innovation éducatifs importants proviennent encore des États-Unis ; c’est pourquoi ils ne sont pas pris plus au sérieux. C’est la raison pour laquelle il est si souvent négligé, c’est la raison pour laquelle il y a un fossé entre ceux qui savent qui font la recherche et, vous savez, les soi-disant experts américains et ceux qui sont des politiciens plus idéologiques ou d’autres façons, des experts dans ce domaine. Pourquoi ce canyon est si énorme, pourquoi les gens ne peuvent pas vraiment s’asseoir et dire : “Ok, voyons ce que nous savons. Donc, je ne sais pas vraiment.

Will Brehm:  12:59
Et donc, quand on voyage à travers le monde, qu’on présente ces différentes conférences, qu’on rencontre des gens comme George et qu’on fait peut-être la conversation, mais aussi qu’on donne des conseils et des astuces, j’imagine que beaucoup de gens vous demandent ce que devrait faire notre système scolaire. Et comment répondez-vous à ce genre de question très directe qui est si pratique et qui, à bien des égards, efface le contexte, n’est-ce pas ? Comme s’ils cherchaient simplement ces solutions techniques très pratiques, quand on sait que l’éducation est beaucoup plus compliquée que cela. Alors, comment aimez-vous gérer ce genre de conversations quand vous voyez les différents systèmes d’éducation dans le monde?

Pasi Sahlberg:  13:37
Oui, c’est une bonne question au début. Et par “début”, je veux dire qu’il y a environ dix ans, quand l’histoire de la Finlande a vraiment commencé à évoluer dans le monde entier, je pense que moi-même et beaucoup de mes collègues et d’autres étions en quelque sorte, dans une situation où ils répondaient d’une manière assez typique qu’il y a cinq, vous savez, il y a cinq choses qui rendent la Finlande géniale ou cinq choses que vous savez, les Canadiens font. Et puis, vous savez, j’ai parlé du système public, des grands professeurs et du leadership déterminé, vous savez, ces choses communes et, vous savez, toutes sont vraies.

Mais à présent, quand les gens et vous avez raison, que, vous savez, les gens me posent tout le temps ces questions, vous savez, que devrions-nous faire, sur la base de ce que vous avez vu dans le monde entier, mais mes réponses se sont transformées en une sorte de, vous savez, soulignant la complexité et la difficulté de toute cette question, et la nature du contexte, les endroits où vous regardez ces choses comme la Chine ou le Japon, Tokyo, et la Finlande, qu’ils sont très différents à bien des égards. Et, vous savez, certaines de ces choses qui marchent bien en Finlande ou ailleurs ne marchent pas nécessairement du tout dans d’autres endroits. Donc, je pense que ma réponse s’est avérée être beaucoup plus comme, vous savez, en regardant les choses générales comme ne pas précipiter la réforme, c’est une de ces choses que j’ai beaucoup employé que de précipiter une réforme de l’éducation est de la ruiner, c’est vraiment une de ces choses qui est derrière le succès de la Finlande. Et, bien sûr, leur leadership en général, la nature durable du leadership est l’une de ces choses importantes plutôt que d’essayer d’identifier d’autres choses.

Mais, vous savez, troisièmement, le genre de chose sur laquelle je travaille de plus en plus maintenant est que j’essaie aussi, si je suis sur le point de conseiller quelqu’un, j’ai dit, essayez de comprendre que, vous savez, une grande partie de ces choses qui font vraiment fonctionner le système éducatif, ou des enfants qui apprennent dans les systèmes, sont probablement ces choses que nous trouvons en dehors de l’école, qu’ils ne concernent pas les programmes, la pédagogie ou les responsables de l’éducation, rien de tout cela, alors comme en Finlande, par exemple, ils sont liés à ce que font les familles, aux autres politiques sociales et aux soins de santé, aux politiques de la jeunesse, aux sports et aux arts et à bien d’autres choses, au réseau de bibliothèques, vous savez, tout cela. Je sais qu’il y a d’autres chercheurs et d’autres personnes qui insistent sur l’importance des facteurs extra-scolaires, toutes ces choses que les enfants ont ou n’ont pas quand ils ne sont pas à l’école. Mais, vous savez, je pose rapidement cette question, votre question est que, vous savez, je me suis en quelque sorte éloigné de donner une sorte de réponse concrète à cinq ou sept choses qui, vous savez, font que les systèmes d’éducation fonctionnent, des choses beaucoup plus complexes, mais j’essaie toujours de, vous savez, mettre l’accent sur le fait que, vous savez, les enseignants et les personnes qui travaillent dans les écoles, ils doivent être des professionnels, ils doivent être, vous savez, correctement formés ; le programme scolaire, vous savez, doit être conçu de manière à ce que les enseignants et les élèves aient de plus en plus voix au chapitre ; les politiques éducatives doivent mettre l’accent sur l’équité, et, vous savez, sur l’excellence ou la qualité de, vous savez, ce genre de choses. Mais je ne suis plus en mesure de donner, disons, à un pays qui, vous savez, si vous faites ce que la Finlande a fait, ou les Canadiens, d’autres que tout ira bien, cela ne marchera pas.

Will Brehm:  17:06
Oui, il est passionnant de penser que cette notion d’école s’inscrit en quelque sorte dans cette écologie sociale plus large. Parce que, je veux dire, à bien des égards, on a presque l’impression que souvent les gens dans le domaine de l’éducation, réduisent l’éducation à l’école, et, vous savez, l’éducation se fait dans tellement d’autres parties, et est influencée par tellement d’autres parties en dehors de l’école, que nous, vous savez, nous devons élargir cette définition pour nous écarter de cette étroitesse de l’école.

Pasi Sahlberg:  17:35
Certainement, Will. Et maintenant, vous savez, ce que je vois se dessiner qui fait également partie de ce livre dont nous parlons ici, c’est le rôle plus important du bien-être et de la santé des enfants, alors c’est, bien sûr, quelque chose qui est, vous savez, les écoles peuvent faire quelque chose pour améliorer le bien-être, la santé et le bonheur des enfants. Mais, vous savez, dans la plupart des systèmes d’éducation, la majeure partie de ces progrès provient probablement des foyers, des sociétés et des communautés, et vous savez, d’autres choses. Et c’est là que nous commençons vraiment à comprendre, vous savez, l’importance du monde qui entoure l’école. Il est beaucoup plus facile d’affirmer que ce que les enfants apprennent en physique ou en mathématiques se passe probablement surtout à l’école, que très peu d’enfants étudient les mathématiques par eux-mêmes. Donc, si vous mesurez les progrès des enfants en mathématiques, en physique, en histoire ou en langues étrangères, il est facile de dire que cet effet est surtout le fait des enseignants et des écoles, et de toutes ces choses, mais la santé, le bien-être, le bonheur et l’engagement sont des choses beaucoup plus compliquées et complexes. Et c’est pourquoi je pense que nous entrons dans cette phase où nous nous posons de plus en plus souvent cette question, mais vous savez, l’importance du monde qui entoure l’école, lorsque nous éduquons nos enfants.

Will Brehm:  18:58
Et il paraît implicite dans cette réponse que vous venez de donner que ce que nous mesurons et comment nous le faisons doit vraiment changer, et non plus seulement regarder les résultats des élèves en matière de connaissances sur certains sujets?

Pasi Sahlberg:  19:10
Absolument. Et cela va se produire dans les cinq prochaines années, je suppose.

Will Brehm:  19:13
Une autre idée dont je vous entends beaucoup parler et que vous avez évoquée dans ce nouveau livre est celle des petites données, pouvez-vous me dire ce que vous entendez par petites données?

Pasi Sahlberg:  19:22
Oui, de petites données, vous savez, c’est intéressant, parce que j’en ai beaucoup parlé au cours de l’année dernière. Et j’entends souvent des gens me poser cette question, toujours, si j’ai une chance que, vous savez, ma question se présente comme ceci, cela, comment expliqueriez-vous ce que sont les petites données à un enfant de neuf ans. Et puis j’ai demandé aux gens de lever la main s’ils se sentent à l’aise, vous savez, de le faire dans les 30 secondes qui suivent. Et normalement, je ne vois pas de mains que les gens soient un peu confus par ce concept. Et quand je les pousse un peu et que je dis cela, alors qu’est-ce qui vous vient à l’esprit quand vous réfléchissez aux petites données ? Certaines personnes disent que c’est peut-être un peu moins de grosses données. Et bien sûr, ce n’est pas le cas. Mais, vous savez, cela m’amène à ceci. La réponse à votre question est que, vous savez, ce que j’ai vu avec beaucoup de mes collègues oeuvrant dans le même domaine, c’est que nous avons de plus en plus de réponses maintenant, aux défis et aux problèmes de l’éducation par le biais de solutions qui disent que, d’une manière ou d’une autre, il faut utiliser les grandes données, comme, d’une certaine manière, vous savez, vous pouvez regarder le système PISA de l’OCDE comme une grande solution de données pour les systèmes éducatifs. Mais il y a beaucoup d’autres choses comme l’analyse de l’apprentissage, et, vous savez, tous ces algorithmes et ces machines intelligentes, et, vous savez, les procédures d’évaluation qui sont faites par, vous savez, basées sur la machine, vous savez, la notation de groupe, et beaucoup d’autres choses. Et à un moment donné, nous nous sommes arrêtés avec mes collègues et nous nous sommes demandé comment les éducateurs devaient réagir face à l’émergence de données essentielles dans le monde, et dans les salles de classe, c’est vraiment ce que vous pouvez voir, maintenant, si vous allez à une conférence Edu Tech, vous voyez toutes ces solutions fantaisistes qui promettent tout, vous savez, l’amélioration des résultats, et, vous savez, la réduction des écarts de résultats, et la réduction des abandons, et vous le dites. Nous avons donc eu l’idée que, vous savez, peut-être que la meilleure façon de dire que les grandes données sont une mauvaise idée et que les grandes données devraient rester à l’écart des écoles, parce que nous n’aimons pas ça, est de proposer une idée qui serait plutôt un complément aux grandes données. Parce que je pense qu’il y a des choses que nous pouvons certainement faire beaucoup mieux avec les grosses données, et, vous savez, ces solutions qui vont avec. Mais si cela va trop loin, vous savez, si nous commençons à juger du destin, de l’avenir des enfants, sur la base des grandes données et de l’algorithme de l’école, c’est le cas maintenant, dans certains cas, vous, les machines peuvent prédire ce que sera l’enfant de 10 ans dans le futur sur la base de ce qu’il fait dans une école, c’est là que nous disons, vous savez, ce n’est probablement pas comme ça que l’éducation fonctionne, que, vous savez, notre réponse à cela est que, vous savez, les petites données sont essentielles, les petites données concernent, vous savez, tous ces petits indices que vous pouvez trouver dans la situation, ma classe ou mon école, par exemple, en observant, vous savez, quand vous êtes assis dans une classe, et que vous regardez autour de vous, ce qui se passe ici, et pourquoi les enfants et ces personnes, pourquoi ces personnes font ces choses, et pourquoi cette classe est organisée de cette façon, et vous savez, ce qui se passe ici, qu’aucune machine, que les machines sont bien pires pour faire cela.

Et c’est pourquoi vous savez, ces petites données sont, il s’agit d’observer, et de recueillir des informations et des preuves grâce à la sagesse professionnelle et à l’expérience des éducateurs, quand il s’agit d’éducation. C’est la même chose, vous savez, les petites données émergent désormais, également dans le domaine de la santé, des soins de santé, qu’il existe des instituts de recherche, comme à Sydney, en Australie, ils ont dit, leur premier institut de recherche sur la santé qui est basé sur les petites données, c’est la même chose que les médecins, les experts médicaux recherchent en quelque sorte ces minuscules petits indices dans la façon dont les patients vivent et, vous savez, ce qu’ils font afin de comprendre ce qui serait bon pour eux de vivre plus sainement. Et donc, les petites données sont, vraiment, comme une réponse à cette vague émergente de grandes données qui vient, vous savez, frapper à la porte des écoles, et nous pensons que c’est une meilleure réponse que de simplement, vous savez, lever les mains en l’air et dire, qui ne viennent pas ici, c’est une école et il n’y a pas de place pour les grandes données ici, parce que Big Data va le faire de toute façon, vous savez, si nous n’avons pas une bonne narration, si nous ne sommes pas en mesure de, vous savez, dire, pourquoi avons-nous besoin d’un professionnel qui, vous savez, les preuves, les preuves et les décisions basées sur la sagesse et l’expérience professionnelles que seuls les enseignants et les dirigeants éducateurs peuvent avoir. Et puis, bien sûr, nous serons aussi très vite remplacés par des machines.

Will Brehm:  23:49
Je veux dire, en tant que chercheur, c’est tellement simple pour moi, n’est-ce pas ? Je suis un chercheur qualitatif, et cette idée qu’on peut s’enrichir, des sortes de résultats qualitatifs grâce, vous savez, dans un sens, à des échantillons de petite taille, n’est-ce pas ? Nous n’avons pas besoin de beaucoup de personnes, nous n’avons pas besoin de grandes données, nous n’avons pas besoin de grandes méthodes statistiques quantitatives pour répondre à certaines questions très essentielles que nous nous posons sur la vie sociale, y compris l’école. Et, à bien des égards, vous savez, même en observant les comportements, les relations et les interactions sociales d’un individu, nous pouvons en fait théoriser une grande partie de ce qui se passe, n’est-ce pas ? Donc pour moi, c’est un peu comme une évidence.

Pasi Sahlberg:  24:34
Oui, c’est vrai. Mais, vous savez, j’ai fait cette expérience, encore une fois, dans mes conférences et mes ateliers, j’ai un petit clip vidéo, d’environ deux minutes, c’est une solution unique qui promet d’améliorer les résultats et de réduire les abandons dans le système. Si vous vous fiez à cela, c’est une sorte d’algorithme de machine intelligente qui examine comment les enfants répondent à des questions à choix multiples. Et le prix de celui-ci sera probablement de quelques centaines de milliers de dollars, ou quelque chose comme ça. Mais vous savez, si la promesse est la suivante, et ce qu’ils peuvent montrer maintenant, c’est que quand cela a été utilisé dans certains des États ou districts, ce qui s’est passé, vous savez, tout, toutes les courbes augmentent, alors, bien sûr, le, vous savez, même si c’est une évidence pour vous ou moi, alors vous aurez quelqu’un là-bas qui sera tenu responsable, Je parle des autorités du système, et il ou elle a promis de, vous savez, faire toutes ces améliorations miraculeuses dans le système, et cette personne sait que, c’est probablement très difficile de faire cela en, vous savez, juste, vous savez, parler aux gens, aux enseignants, et essayer un peu plus fort. Il est donc très, très probable que cela se produise, vous savez, à l’échelle mondiale, que les gens finiront par, vous savez, s’engager dans les solutions qui vous promettent beaucoup, et, et probablement, vous savez, probablement, vous savez, par voir une amélioration des résultats, mais cela n’a rien à voir, ou très peu en rapport avec l’apprentissage, en fait, vous savez, comment les enfants, quel type d’enfants nous sortons du système, tout comme vous l’avez dit, que, vous savez, l’éducation est beaucoup, beaucoup plus une question de relation, beaucoup plus une question de, vous savez, comprendre qui nous sommes, et, vous savez, comment nous apprenons, ou ce que nous allons faire. Et encore une fois, c’est là que les machines sont bien pires que les humains. Et les grandes données sont limitées, vous savez, les grandes données ont un pouvoir limité pour faire ces choses que nous pouvons faire. Et c’est là que se trouve l’énorme opportunité pour les petites données.

Will Brehm:  26:26
Je voudrais donc poser quelques questions sur cette idée, je pense, que la Finlande est en quelque sorte l’un des pays vers lesquels les autres pays devraient se tourner, pour réparer leurs, vous savez, systèmes d’éducation soi-disant défaillants, comme, d’où vient ce mythe de la Finlande ? Et pensez-vous vraiment que c’est vrai ? Ou est-ce qu’il y a du vrai là-dedans ? Ou est-ce que, vous savez, c’est juste un mythe?

Pasi Sahlberg:  26:49
Non, je pense que comme je l’écris dans mon livre, il y a des mythes très dangereux sur la Finlande que, vous savez, tout le monde devrait éviter. Et c’est pourquoi je l’utilise comme une sorte de quatrième grande idée pour tout système éducatif : essayer de s’améliorer, c’est se tenir à l’écart de ces mythes dont on entend souvent parler sur la Finlande. Certaines de ces choses très dangereuses sont des choses comme, il n’y a pas de devoirs en Finlande, que les gens ont vu dans des films documentaires, et lu dans les journaux du monde entier. Vous savez, j’ai rencontré des dirigeants du système éducatif, me demandant personnellement si ce serait une bonne idée dans leur propre système de faire ce que la Finlande a fait, et, vous savez, de rendre les devoirs illégaux, et ce sera une chose extrêmement nuisible, folle, folle à faire. Et puis, bien sûr, l’autre chose, le mythe très répandu sur la Finlande est que le pays renonce à enseigner des matières qui, à l’avenir, ne seront plus que des thèmes ou des sujets, des sortes de projets que nous faisons. Et c’est encore une fois, comme je l’ai décrit dans le livre, que ce n’est pas vrai du tout. Il y a donc une sorte de malentendu, des mythes, vous savez, sur ce que fait la Finlande, c’est souvent simplement à cause du mauvais journalisme. Parfois, les gens écrivent ces histoires sans visiter le pays, ou sans parler à qui que ce soit, parfois, vous savez, pour avancer ces idées folles qui font les gros titres.

Mais ce que j’ai appris en travaillant sur ce livre, et en fait sur plusieurs de mes livres, c’est qu’il est très difficile de comprendre, de vraiment comprendre un système éducatif, qu’il soit japonais, finlandais ou américain, au point que vous pourriez vraiment avoir une bonne discussion sur, vous savez, pourquoi ce système fonctionne comme il le fait. Et c’est pourquoi il est très facile d’inventer ce mythe de, vous savez, ceci et cela, en disant que, vous savez, c’est ce que fait le système, mais je pense, vous savez, que c’est triste. Je pense qu’il y a aussi des choses très utiles et intéressantes dans le système éducatif finlandais, comme dans beaucoup d’autres, probablement la plupart des systèmes éducatifs ont quelque chose d’intéressant qu’ils font, que d’autres ne font pas vraiment. Mais, bien sûr, parce que tout le monde a prêté beaucoup d’attention à la Finlande, vous savez, ce, le travail pour identifier ces choses ici en Finlande a été beaucoup plus actif que dans les systèmes, par exemple, quand personne n’est intéressé à, vous savez, demander ces choses. Et c’est pourquoi je pense que nous devons être très prudents dans l’identification de ces choses qui peuvent être utiles. Et, et ce livre ” Le leadership terminé ” est en fait ce que j’ai écrit, parce qu’il y avait des gens qui se demandaient, donc si ce n’est pas vrai, ce que j’ai lu dans les nouvelles ou vu dans les films ou les documentaires, y a-t-il quelque chose que je puisse faire si je suis inspiré par ce que la Finlande a fait. Et évidemment, il n’est pas possible d’avoir un système mondial performant, un système d’éducation par accident, ils sont toujours, vous savez, c’est la même chose avec le Japon, et le Canada, et la Finlande et d’autres pays l’ont, il y a toujours quelque chose que le système a fait pour y arriver, cela ne peut pas s’expliquer par le simple fait d’être bon par accident, ce n’est pas possible.

Will Brehm:  29:54
Donc, dans votre conversation avec George Pataki au cours de cette conférence il y a quelques années, cette petite conversation que vous avez, et donc peut-être que George n’a rien appris de vous, n’est-ce pas ? C’était juste une petite conversation, mais avez-vous appris quelque chose de George?

Pasi Sahlberg:  30:09
Je suis une personne plutôt optimiste, j’ai toujours essayé de tout apprendre des occasions et vous savez, bien sûr, vous savez, j’ai aussi passé une bonne partie de ma vie, non pas en politique, mais dans le monde politique et le travail politique est toujours très étroitement lié à la politique. Et je suppose que ce que j’ai appris de George, encore une fois, c’est qu’il est facile de se cacher derrière son type de pouvoir politique, d’influence politique et d’expérience politique quand il s’agit d’éducation. Mais vous pouvez trouver cette rhétorique très facilement. Et je l’admire un peu quand j’ai écouté son discours d’ouverture à la conférence, comment un politicien expérimenté, vous savez, même après les 45 minutes que nous avons eues, quand il a entendu quelque chose qui, à presque 180 degrés contre ce qu’il pensait et croyait, mais il peut encore marcher jusqu’au podium et, vous savez, parler de ces choses-là exactement, comme il me l’a dit, vous savez, quel est le problème en Amérique, et, vous savez, c’est à propos des mauvais professeurs, et, vous savez, nous devons les licencier et l’Amérique mérite beaucoup mieux et, vous savez, toutes ces choses que vous devez avoir certaines compétences pour être capable de faire que je serais aussi probablement beaucoup mieux dans mon propre travail, si j’avais certaines de ces compétences de vous savez, comment communiquer et, vous savez, parler de ces choses. Mais bien sûr, il n’a pas dit grand chose sur ce que je n’avais pas entendu auparavant. Donc, ce n’est pas, je n’ai pas quitté la conversation en disant que, Oh, je ne savais pas que je n’avais pas, vous savez, je n’y ai pas songé. Il s’agissait plutôt de convaincre les gens qu’il est important pour nous tous de trouver une bonne histoire, une bonne conversation et quelque chose qui, vous le savez, peut arrêter les gens pendant un certain temps et les faire réfléchir. Vous savez, c’est un mystère pour moi, de savoir si George se souvient vraiment de cette conversation, et s’il se souvient de la conversation, s’il s’en souvient, c’est de la même manière que moi. Il raconte probablement la même histoire à ses collègues en disant que, vous savez, ce Finlandais était exactement sur la même longueur d’onde que moi. Et, vous savez, il a parlé de ces choses de la même manière, je ne sais pas. Mais quoi qu’il en soit, je pense que la conversation est, c’est bien d’avoir ça et c’est génial que nous ayons une conversation. Sans ce déjeuner avec George, je n’aurais probablement jamais écrit ce livre tel qu’il est maintenant.

Will Brehm:  32:28
Eh bien, Pasi Sahlberg, merci beaucoup d’avoir rejoint FreshEd et c’est toujours un plaisir de parler.

Pasi Sahlberg:  32:33
Merci, Will. Merci beaucoup.

Translation sponsored by NORRAG.

Want to help translate this show into other languages? Please contact info@freshedpodcast.com

Will Brehm: 1:47
Pasi Sahlberg, xin chào mừng ông đã quay lại với FreshEd.

Pasi Sahlberg:  1:49
Cám ơn anh rất nhiều, Will. Rất vui vì được gặp anh.

Will Brehm:  1:51
Ông đã đi khắp nơi, trình bày những bài phát biểu quan trọng tại nhiều hội nghị và hội thảo cho nhiều Bộ giáo dục ở các quốc gia trên thế giới. Và trong cuốn sách mới nhất của ông, ông viết rằng tại một trong những buổi hội nghị này, ông nhận ra rằng mình đang ngồi cạnh George Pataki, cựu thống đốc bang New York và cả hai đã ăn trưa cùng nhau. Hai người đã trò chuyện những gì trong buổi hôm đó thưa ông?

Pasi Sahlberg:  2:16
Đúng là như vậy. Và động lực để tôi viết nên một quyển sách cũng xuất phát từ lần gặp gỡ này. Trong buổi hội nghị một vài năm về trước, tôi là một diễn giả và ông ấy cũng vậy. Vì tôi không phải là người Mỹ nên tôi cũng không biết quá rõ về ông ấy, nhưng đương nhiên là, tôi cũng đã từng nghe đến tên của ông ấy rồi. Tôi không phải dạng người hay nói chuyện phiếm.  Tuy nhiên, anh biết đấy, nếu anh đang ăn trưa với một người Mỹ, nói chuyện phiếm một chút cũng là điều nên làm. Và tôi đã bắt đầu cuộc nói chuyện bằng cách đơn giản là hỏi ông ấy rằng “Ông nghĩ thế nào về nền giáo dục hiện tại của nước Mỹ, George?” Tôi biết là ông ấy có quan điểm của riêng mình, vì ông ấy là một trong những nhà chính trị hàng đầu và khi ấy ông ấy đang chuẩn bị tranh cử cho chức tổng thổng Mỹ cùng với đảng của mình. Do đó, phải nói là tôi khá tò mò về những suy nghĩ của ông ấy. Những điều ông ấy đã nói, quan điểm của ông ấy về nền giáo dục Mỹ dù không quá bất ngờ, nhưng thật sự là rất tiêu cực. Phải nói đó là một góc nhìn đầy bi quan như thể là không có chút hy vọng nào cho những điều mà mọi người đang kêu gọi thực hiện tại nước Mỹ, như việc cải thiện trường học và giáo viên. Quan điểm của ông ấy thiên về việc hãy quên đi mọi thứ và hãy phá hủy hết hệ thống công lập đi và lựa chọn những giải pháp thay thế khác, ví dụ như tư nhân hóa trường học hay Teach for America và những giải pháp kiểu như vậy. Đó thật sự là một khởi đầu gây sốc cho cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Will Brehm:  2:57
Ồ vậy là ý tưởng về việc phá bỏ đi, phải không? Theo tôi thì đây là một khái niệm phổ biến trong thời gian gần đây. Chúng ta muốn phá bỏ trường học giống như cách chúng ta muốn phá bỏ ngành taxi và thay thế bằng Uber.

Pasi Sahlberg:  3:53
Chính xác, chính xác đấy. Anh biết không, tôi dành khá nhiều thời gian ở Mỹ, ở nhiều vùng trên đất nước này và tôi đã nghe kiểu câu chuyện như vậy rất nhiều. Mọi người dường như tin là hệ thống giáo dục công đã chết rồi và chúng ta đã không làm được điều gì có ích trong cả trăm năm qua. Chúng ta đã cố gắng bằng tất cả mọi cách nhưng không có tác dụng gì. Ở một chừng mực nào đó, tôi có thể hiểu vì sao mọi người lại nghĩ như vậy. Những người không hiểu nhiều lắm về giáo dục đúng là đang nói về giáo dục như cách họ nói về ngành vận tải hay taxi, rằng hãy để chúng tôi bỏ hết những thứ này đi và thực hiện ý tưởng mới về một nền giáo dục hợp tác công-tư, một giải pháp sẽ hiệu quả hơn nhiều. Và họ nói như vậy vì họ tin rằng nếu anh không thể mang lại những dịch vụ tốt thì anh nên biến mất đi, ngừng kinh doanh và sẽ có người khác đến thay thế. Nhưng anh biết đấy, khi mà anh hiểu nhiều hơn một chút về lịch sử giáo dục và cách thức hoạt động của các hệ thống giáo dục ở những nơi khác, dĩ nhiên là anh sẽ có một cái nhìn khác đi.

Will Brehm:  4:43
Vậy thì George có hỏi ý kiến của ông về nền giáo dục của Mỹ không, tôi đoán là về kiểu nền giáo dục mà ông ấy muốn?

Pasi Sahlberg:  4:52
Đương nhiên rồi. Nhưng sau này thì tôi cho đó là một dạng nói chuyện phiếm thôi và tôi không chắc là ông ấy có thực sự quan tâm đến những gì mà tôi đã nói không. Nhưng vì tôi đã giới thiệu với ông ấy rằng tôi là một người Phần Lan, một nhà giáo dục Phần Lan và lúc đó thì tôi đang dạy ở trường Đại học Harvard, và dĩ nhiên là tôi có bài phát biểu trong cùng một hội nghị với ông ấy, nên tôi cho là ông ấy cũng cảm thấy muốn lắng nghe, và đương nhiên là ông ấy cũng đã biết đến nền giáo dục của Phần Lan. Nhưng thật sự thì sau khi tôi nghe được những quan điểm của ông ấy về giáo dục, tôi cũng không mong là ông ấy sẽ hỏi tôi câu hỏi này đâu. Vì câu trả lời của tôi cho câu hỏi của ông ấy dường như là trái ngược hoàn toàn, quan điểm của tôi khác biệt như ngày với đêm so với những gì ông ấy vừa nói. Trước quyền lực của ông ấy và hai đĩa thức ăn trưa giữa chúng tôi, chà, tôi thực sự là hơi e ngại về việc ông ấy sẽ phản ứng như thế nào.
Như tôi đã viết trong quyển sách của mình, tôi đã trả lời ông ấy rằng có lẽ tôi không nên nói điều gì về nền giáo dục Mỹ vì có quá nhiều điều mà tôi chưa hiểu được. Và từ đây thì cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu tiến triển thêm. Sau cùng thì đó thật sự là một cuộc trò chuyện thú vị vì ông ấy hỏi lại tôi rằng tôi không hiểu điều gì. Với ông ấy thì giải pháp để thay đổi hệ thống trường học ở Mỹ đã quá rõ ràng rồi. Hãy bỏ những thứ cũ kĩ này đi, sa thải hết giáo viên và đóng cửa những trường học kém chất lượng, hãy biến trường học trở thành giống như các doanh nghiệp! Do vậy nên ông ấy không hiểu nổi vì sao tôi lại không hiểu được những điều này về nền giáo dục của Mỹ. Và từ đó thì cuộc trò chuyện của chúng tôi mới thực sự bắt đầu.

Will Brehm:  6:27
Vậy thì ông có nói rõ với ông ấy về cách suy nghĩ khác biệt của ông không? Và nếu có thì ông đã nói những gì với George để làm ông ấy, có thể thôi, phải suy nghĩ lại về quan điểm của mình về nền giáo dục Mỹ?

Pasi Sahlberg:  6:40
Vâng, tôi đã trả lời thêm khi ông ấy hỏi “Anh không hiểu điều gì về nền giáo dục của Mỹ?” và đã mong ông ấy dừng lại một chút và suy nghĩ lại. Tôi đã nói với ông ấy một điều mà cho đến giờ tôi vẫn thấy rất quan trọng, rằng tôi thực sự không thể hiểu được vì sao ở Mỹ, một quốc gia đã sản sinh ra những ý tưởng, những giải pháp sáng tạo về giáo dục trong cả trăm năm này, từ John Dewey cho đến nhiều người khác nữa. Những ý tưởng của họ đã làm cho nhiều nền giáo dục trở nên rất tuyệt vời, như Phần Lan, Canada, Hong Kong, Trung Quốc và Singapore hay các quốc gia khác. Nếu bạn truy xét lại những ý tưởng quan trọng của nền giáo dục Phần Lan, những điều đã thực sự giúp cải thiện hệ thống giáo dục, thì hầu hết những ý tưởng đó đều đến từ nước Mỹ. Tôi đã nói với ông ấy rằng nếu nhìn vào những cố gắng của nền giáo dục Mỹ để cải thiện trường học, tôi không thật sự thấy bất kì một cố gắng có hệ thống đúng nghĩa nào để áp dụng các ý tưởng này. Mà ngược lại thì Mỹ lại đang sử dụng những ý tưởng mà rất nhiều nền giáo dục đạt được thành tựu tốt đang cố gắng tránh xa, như là ý tưởng xây dựng nền giáo dục theo kiểu thị trường hay thực hiện phi chuyên nghiệp hóa (de-professionalization) và tiêu chuẩn hóa (standardization) hệ thống giáo dục.

Tôi đưa ra vài ba ví dụ vì ông ấy muốn tôi giải thích thêm về quan điểm của mình. Ví dụ như việc học tập hợp tác (cooperative learning) đã trở thành một yếu tố đặc biệt quan trọng, mang tính đại diện như thế nào cho sự vận hành của các trường học ở Phần Lan. Cũng như lý thuyết về đa trí thông minh (theory of multiple intelligences) của Howard Gardner hay phương pháp khai vấn đồng cấp (peer coaching) mà tôi cũng đã nhắc đến trong quyển sách của mình như là một cách thức mà giáo viên có thể học tập một cách hiệu quả để thay đổi cách giảng dạy. Những ý tưởng này được biết đến rộng khắp ở nước Mỹ nhưng không có ý tưởng nào được đưa vào các nỗ lực có tính hệ thống để cải thiện nền giáo dục. Nếu bạn nhìn vào đạo luật “Không Một Trẻ Em Nào Bị Bỏ Lại Phía Sau” (No Child Left Behind) hay “Chạy Đua Đến Đỉnh Cao” (Race to the Top) hay bất kì những cải cách nào trong thời gian gần đây, không có một dấu vết nào của những ý tưởng này cả. Nên tôi đã trả lời ông ấy rằng, George à, tôi thật sự không hiểu vì sao các ông lại không làm những điều mà cả thế giới đã chứng minh là hiệu quả, những điều mà có thể sẽ mang lại hiệu quả hơn rất nhiều so với những gì mà ông đã nói.

Will Brehm:  8:56
Vâng, hãy để tôi làm rõ lại một chút nhé. George Pataki về cơ bản là đã hỏi xin lời khuyên của ông. Và về cơ bản là ông đã nói với ông ấy rằng, những điều làm cho nền giáo dục Phần Lan trở nên tuyệt vời như vậy, đạt được danh tiếng trên toàn cầu như vậy và mọi trường học đều muốn được như các trường học ở Phần Lan, ông đã nói rằng, này George, tất cả những ý tưởng mà Phần Lan đã sử dụng thật ra đều xuất phát từ những học giả người Mỹ. Và điều thật kì lạ là các trường học ở Mỹ lại không áp dụng những ý tưởng được sinh ra và phát triển ngay trong nền khoa học Mỹ. Đó là những gì đã diễn ra.

Pasi Sahlberg:  9:32
Vâng, điều duy nhất mà tôi muốn điều chỉnh một chút trong tóm tắt của anh là thực sự tôi không chắc là ông ấy có quan tâm đến lời khuyên của tôi hay không. Tôi nghĩ là tôi còn quá non nớt và chẳng là ai ở đó cả để mà có thể đưa ra lời khuyên. Tôi nghĩ là có lẽ lúc ấy George đang ở trong một giai đoạn và trạng thái nhạy cảm vì rõ ràng là ông ấy đang tranh cử cho chức tổng thống Mỹ. Nên có lẽ sẽ khá là khờ khạo nếu ông ấy nói với tôi rằng này, tôi không quan tâm đến ý kiến của anh đâu vì tôi đã có những giải pháp của mình rồi.  Nhưng thật tình thì ông ấy cũng có vẻ tò mò, và như tôi đã mô tả trong quyển sách của mình, rằng ông ấy cũng thấy rất phiền lòng bởi sự thật là: Khoan, chờ một chút, vậy là các quốc gia như Phần Lan đang dùng những nghiên cứu được chi trả bằng tiền thuế của chúng tôi. Họ đã coi trọng những nghiên cứu đó và đưa chúng vào các cải cách giáo dục và làm cho hệ thống của họ trở nên hiệu quả. Mọi chuyện đang diễn ra như vậy sao? Tôi nghĩ ông ấy đã cố gắng nghĩ xem những điều đó có phải là thật không hay chỉ là do tôi đang tưởng tượng ra mà thôi.

Will Brehm:  10:37
Những những ý tưởng mà ông ấy ủng hộ, như ông đã mô tả, như là việc phi chuyên nghiệp hóa giáo viên hay thị trường hóa hệ thống trường học, những ý tưởng ấy có lẽ cũng đã được nghiên cứu chứ phải không?

Pasi Sahlberg:  10:51
Đương nhiên rồi, không cần phải nghi ngờ về điều đó. Anh không cần mất quá nhiều thời gian với bất kì một nhà nghiên cứu người Mỹ nào hay tại bất kì một hội nghị khoa học nào để biết rằng người Mỹ hiểu rõ về những điều này đâu. Và đó thật sự là một điều thú vị. Nhưng trong nhiều trường hợp, các nghiên cứu này được các nhà hoạch định chính sách và nhà giáo dục bên ngoài nước Mỹ nghiền nghẫm và lắng nghe một cách kĩ càng hơn. Và đây chính là một điều mà tôi thực sự không thể hiểu được. Tôi thực sự thấy hoang mang và không thể hiểu nổi vì sao nền giáo dục Mỹ lại không xem trọng những kết quả nghiên cứu của họ. Làm thế nào mà mỗi ngày ở Mỹ, mọi người đều có thể đọc được những quyển sách và những kết quả nghiên cứu rất tuyệt vời mà lại có thể quyết định rằng: Không, đây không phải là cách mà chúng ta sẽ làm đâu. Nhưng khi anh ra khỏi biên giới của nước Mỹ một chút, đi về phía Bắc đến Canada, anh sẽ thấy là những nhà hoạch định chính sách, các chính trị gia, mọi người có cái nhìn rất khác về các nghiên cứu mang tính quốc tế. Họ thực sự cân nhắc các kết quả này và so sánh chúng với thực tiễn và chính sách của họ. Nếu họ nhận ra có điều gì đó chưa phù hợp, cũng giống như Phần Lan vậy, họ sẽ rất sẵn sàng để thay đổi. Nhưng ở Mỹ thì không phải như vậy.

Will Brehm:  12:04
Vì sao mà nước Mỹ lại kì lạ như vậy, có phải đơn giản là vấn đề về mặt quan điểm không?

Pasi Sahlberg:  12:09
Có thể là như vậy. Anh nói thử xem, Will, tôi nghĩ là anh biết rõ về điều này hơn tôi đó. Thật sự thì đây là một điều làm tôi luôn thấy bối rối. Làm thế nào mà một quốc gia như vậy, tôi đoán là có khoảng ba phần tư những công trình nghiên cứu khoa học và sáng tạo quan trọng về giáo dục đến từ nước Mỹ, mà lại có thể không xem trọng những điều đó? Vì sao chúng lại bị bỏ lơ như vậy, vì sao khoảng cách giữa những người làm nghiên cứu, những người được gọi là chuyên gia ở Mỹ với những nhà chính trị gia, những người có quyền lực, khoảng cách ấy, sao lại lớn đến như thế? Vì sao mọi người không thể cùng nhau ngồi lại và thảo luận xem chúng ta đã biết những gì? Tôi thật sự không biết vì sao lại như vậy.

Will Brehm:  12:59
Vậy thì thưa ông, trong khi ông đi đến khắp nơi trên thế giới, trình bày những bài giảng, gặp gỡ những người như George và có khi là nói chuyện phiếm, nhưng cũng có khi là đưa ra những lời khuyên và chia sẻ các bí quyết, tôi hình dung là sẽ có rất nhiều người muốn hỏi ông rằng, ví dụ như, hệ thống trường học của chúng tôi nên làm những gì? Và trong những trường hợp đó thì ông trả lời những câu hỏi rất trực tiếp, thậm chí khá thực dụng và nhiều khi bỏ qua các yếu tố bối cảnh như vậy thế nào?  Tôi nghĩ là họ thường chỉ đang tìm kiếm những giải pháp thực tế mang yếu tố kĩ thuật thôi, nhưng như chúng ta đều biết thì giáo dục phức tạp hơn như vậy rất nhiều. Vậy thì ông xử trí thế nào với những giao tiếp kiểu như vậy khi tiếp xúc với nhiều người từ các nền giáo dục khác nhau trên khắp thế giới?

Pasi Sahlberg:  13:37
Vâng, quả thật đó là một câu hỏi lớn trong giai đoạn đầu. Và khi nói về giai đoạn đầu, ý tôi là khoảng 10 năm về trước khi câu chuyện về Phần Lan bắt đầu xuất hiện và lan rộng đi khắp thế giới. Tôi nghĩ là bản thân tôi và nhiều đồng nghiệp của tôi đều ở trong một kiểu tình huống chung là trả lời những câu hỏi như vậy bằng cách nói rằng, ví dụ như có năm điều làm cho Phần Lan trở nên tuyệt vời như vậy, hay năm điều mà Canada đang thực hiện. Và khi đó thì tôi thường nói về hệ thống giáo dục công, về các giáo viên tuyệt vời, về việc lãnh đạo có mục tiêu (purposeful leadership), những điều chung nhất như vậy, và anh biết đấy, tất cả những điều đó đều là sự thật.

Nhưng giờ đây, anh nói đúng đấy, khi mà mọi người cứ liên tục hỏi tôi những câu hỏi như vậy, như là “Chúng tôi nên làm gì đây, dựa trên những gì anh đã quan sát ở khắp nơi trên thế giới?”, thì các câu trả lời của tôi đang dần chuyển sang nhấn mạnh vào bản chất phức tạp và khó khăn của câu hỏi này, về bản chất của bối cảnh, của từng nơi chốn mà bạn quan sát. Ví dụ như Trung Quốc, Nhật Bản, Tokyo và Phần Lan, tất cả những nơi này đều khác nhau theo rất nhiều cách. Và anh biết đấy, một số điều có thể có hiệu quả ở Phần Lan nhưng không nhất thiết sẽ có hiệu quả gì cả ở những nơi khác. Do vậy, tôi nghĩ là câu trả lời của tôi đang dần tập trung vào nhũng điều chung nhất như đừng vội vàng trong việc thực hiện cải cách. Đây là một trong những điều mà tôi hay nhắc đến. Vội vàng trong cải cách chính là đang phá hủy cải cách. Và đây cũng chính là một trong những điều làm nên sự thành công của Phần Lan. Và đương nhiên là vấn đề lãnh đạo nữa. Lãnh đạo một cách bền vững là một trong những điều quan trọng. Nên tập trung vào điều này hơn là cố gắng đi tìm kiếm những thứ khác.

Và điều thứ ba, một ý tưởng mà tôi đang ấp ủ và đang cố gắng phát triển tiếp, một điều mà tôi luôn cố gắng khuyên tất cả mọi người là, xin hãy hiểu rằng một phần rất lớn của việc làm thế nào để một hệ thống giáo dục có hiệu quả, để giúp trẻ em học tập lại có lẽ là những thứ nằm bên ngoài trường học. Những thứ ấy không phải là vấn đề chương trình, phương pháp sư phạm hay người lãnh đạo giáo dục, mà là những điều liên quan đến gia đình, đến các chính sách xã hội, chăm sóc sức khỏe, chính sách cho thanh thiếu niên, thể thao, giáo dục và nhiều điều khác nữa, như hệ thống thư viện, những thứ tương tự như vậy đấy. Những điều mà trẻ em tiếp xúc ở ngoài nhà trường rất quan trọng, và đây lại là điều mà chúng ta không có nhiều hiểu biết. Hiện nay có nhiều học giả và nhiều người khác đang cố gắng nhấn mạnh đến tầm quan trọng của những yếu tố bên ngoài trường học, những điều mà trẻ em có hay không có được khi chúng không ở trường học.

Nhưng nói ngắn gọn lại thì về câu hỏi của anh, tôi đang có xu hướng ngừng đưa ra những câu trả lời cụ thể về năm hay bảy thứ mang lại hiệu quả cho hệ thống giáo dục mà tập trung vào những điều phức tạp hơn, cố gắng nhấn mạnh sự thật rằng giáo viên và những người làm việc trong trường học, họ cần phải là những người chuyên nghiệp, được đào tạo một cách bài bản. Và chương trình học ở trường thì cần phải được thiết kế theo những cách thức nào đó giúp giáo viên và học sinh có tiếng nói hơn. Và các chính sách giáo dục thì cần phải có sự cân bằng hơn giữa hai vấn đề công bằng và chất lượng. Tôi cho là tôi không còn có thể cho bất kì một quốc gia nào lời khuyên rằng, nếu bạn làm những gì mà Phần Lan hay Canada đang làm, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp. Một lời khuyên như vậy sẽ không mang lại hiệu quả.

Will Brehm:  17:06
Vâng, tôi nghĩ là ý tưởng về việc trường học là một phần của một hệ sinh thái xã hội rộng lớn hơn rất thú vị. Tôi nghĩ rằng nhiều người trong lĩnh vực giáo dục thường thu hẹp các vấn đề giáo dục chỉ trong khuôn viên của trường học, nhưng thật ra thì giáo dục diễn ra ở rất nhiều những nơi khác, chịu ảnh hưởng của rất nhiều điều khác bên ngoài trường học. Do đó, chúng ta thật sự cần phải mở rộng định nghĩa của giáo dục ra khỏi biên giới của nhà trường.

Pasi Sahlberg:  17:35
Chính xác là như vậy, Will. Điều mà tôi thấy đang dần rõ ràng hơn và cũng là một phần trong quyển sách của tôi, chính là tầm quan trọng đang ngày càng gia tăng của vấn đề hạnh phúc và sức khỏe của trẻ em. Đương nhiên thì đây là những điều mà trường học cũng có thể góp phần để cải thiện, giúp cho trẻ em hạnh phúc, khỏe mạnh hơn. Nhưng anh biết đây, ở hầu hết các nền giáo dục, có lẽ phần lớn những điều này phụ thuộc vào gia đình, xã hội, và cộng động. Và đó là khi chúng ta bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của thế giới bên ngoài nhà trường. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu cho rằng những gì mà trẻ em đang học về vật lý hay toán học diễn ra chủ yếu trong nhà trường vì rất ít trẻ em thật sự tự học được toán. Do đó, nếu chúng ta đo lường mức độ phát triển của trẻ em về môn toán hay vật lý, hay lịch sử hay ngoại ngữ, sẽ rất dễ để kết luận rằng những ảnh hưởng được tạo ra bởi giáo viên và trường học. Nhưng về sức khỏe và hạnh phúc, sự năng động, tích cực của trẻ em, những điều như vậy lại phức tạp hơn nhiều. Và đó là lý do mà tôi cho rằng chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, chỉ mới đâu thôi đặt ra câu hỏi tầm quan trọng của thế giới xung quanh trường học trong quá trình giáo dục trẻ em.

Will Brehm:  18:58
Và dường như là từ trong câu trả lời vừa rồi của ông, có phải cũng có thể hiểu rằng chúng ta nên dần ngừng đánh giá về những điều đang diễn ra chỉ bằng cách nhìn vào sự tiến bộ của học sinh thông qua việc nắm được kiến thức của các môn học?

Pasi Sahlberg:  19:10
Chính xác là vậy. Và tôi đoán rằng điều đó sẽ diễn ra trong vòng 5 năm tới.

Will Brehm:  19:13
Một ý tưởng khác mà tôi nghe ông nhắc đến nhiều lần và cũng đã được viết trong quyển sách mới của ông là ý tưởng về dữ liệu nhỏ (small data). Ông có thể nào giúp tôi giải thích về ý nghĩa của dữ liệu nhỏ không thưa ông?

Pasi Sahlberg:  19:22
Vâng, dữ liệu nhỏ. Rất thú vị. Tôi đã nói chuyện về điều này rất nhiều trong suốt một năm vừa qua. Trong những buổi nói chuyện đó, nếu có cơ hội, tôi thường hỏi mọi người rằng, làm thế nào để có thể giải thích về dữ liệu nhỏ với một đứa trẻ chín tuổi. Và tôi yêu cầu mọi người giơ tay lên nếu họ cảm thấy có thể giải thích được về khái niệm đó trong vòng 30 giây. Và thường thì tôi không thấy cánh tay nào giơ lên. Mọi người dường như cảm thấy khá mơ hồ về khái niệm này. Và khi tôi cố gắng đốc thúc họ một chút bằng cách hỏi rằng, vậy thì điều gì xuất hiện trong đầu bạn khi nghĩ về dữ liệu nhỏ? Một vài người nói rằng có lẽ chắc là nó nhỏ hơn dữ liệu lớn (big data) một chút. Và đương nhiên thì không phải là như vậy rồi. Nhưng những câu trả lời như vậy làm tôi nhận ra một điều.

Tôi và nhiều đồng nghiệp làm việc trong lĩnh vực này nhận thấy rằng các giải pháp để giải quyết các vấn đề về giáo dục hiện nay, bằng cách này hay cách khác, đều bao gồm việc sử dụng đến dữ liệu lớn. Anh có thể thử nhìn vào hệ thống PISA của OECD. Đấy chính là một giải pháp sử dụng dữ liệu lớn cho các hệ thống giáo dục. Và có những giải pháp khác nữa, như việc phân tích dữ liệu học tập (learning analytics), những thuật toán và các máy móc thông minh, các quy trình đánh giá được thực hiện bởi máy tính, việc đánh giá theo nhóm và những thứ tương tự như vậy. Đến một thời điểm nhất định, chúng tôi và các đồng nghiệp của mình cảm thấy cần phải dừng lại và đặt ra câu hỏi rằng “Những nhà giáo dục nên làm như thế nào, nên phản ứng ra sao trước sự trỗi dậy của dữ liệu lớn trên khắp thế giới, trong các lớp học?”

Hiện nay nếu bạn đi đến bất kì hội nghị về Công nghệ giáo dục nào, bạn cũng có thể thấy rất nhiều những giải pháp hấp dẫn, hứa hẹn giúp giải quyết được mọi vấn đề, như cải thiện thành tích, giảm chênh lệch về thành tích, giảm tỉ lệ bỏ học và nhiều thứ khác nữa. Và vì vậy, chúng tôi nhận thấy có lẽ không nên nói rằng dữ liệu lớn là một ý tưởng tồi tệ và dữ liệu lớn nên tránh xa khỏi các trường học, vì chúng tôi không thích ý tưởng này. Thay vào đó, chúng tôi nghĩ rằng nên có một giải pháp để bổ trợ cho việc sử dụng dữ liệu lớn thì tốt hơn. Tôi cho rằng đúng là việc sử dụng dữ liệu lớn sẽ giúp giải quyết tốt hơn một số vấn đề nhất định. Nhưng nếu mọi thứ đi quá xa, ví dụ như chúng ta bắt đầu phán xét số phận, tương lai của những đứa trẻ dựa trên dữ liệu lớn và các thuật toán. Như việc đang xảy ra hiện nay, máy móc có thể dự đoán một đứa trẻ 10 tuổi sẽ trở thành như thế nào trong tương lai dựa vào kết quả học tập ở trường của em ấy. Đó chính là những lúc mà chúng tôi muốn nói rằng, giáo dục không hoạt động theo cách như vậy. Và do đó, dữ liệu nhỏ rất quan trọng. Dữ liệu nhỏ bao gồm tất cả những dấu hiệu nhỏ xíu mà chúng ta có thể tìm ấy ở từng bối cảnh, từng lớp học, trường học. Ví dụ như thông qua việc quan sát, việc ngồi trong một lớp học, quan sát xung quanh và tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra, vì sao những đứa trẻ lại đang làm những điều này, vì sao lớp học lại được tổ chức theo cách này. Anh biết đấy, máy móc không thể thực hiện tốt được những việc như vậy.

Đối với lĩnh vực giáo dục, dữ liệu nhỏ chính là việc quan sát, thu thập thông tin và các bằng chứng thông qua trí tuệ và kinh nghiệm chuyên môn của các nhà giáo dục. Dữ liệu nhỏ cũng đang bắt đầu xuất hiện trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe. Có những trung tâm nghiên cứu như ở Sydney, Úc được cho là những trung tâm nghiên cứu và sức khỏe đầu tiên dựa trên dữ liệu nhỏ. Dữ liệu nhỏ được sử dụng giống như cách mà các bác sĩ, các chuyên gia về y tế tìm kiếm những dấu hiệu nhỏ trong cuộc sống của bệnh nhân, trong những việc mà họ làm hằng ngày để hiểu được xem điều gì sẽ giúp họ có một cuộc sống khỏe mạnh hơn.

Dữ liệu nhỏ giống như một cách thức phản hồi lại làn sóng dữ liệu lớn đang xuất hiện và sẽ đến gõ cửa mỗi trường học trong thời gian sắp tới. Và tôi nghĩ cách phản hồi như vậy sẽ tốt hơn là giơ tay ngăn lại và nói rằng “Này đừng đến đây, đây là một trường học và không có chỗ cho dữ liệu lớn đâu!” Vì thật ra thì dẫu sao đi nữa thì dữ liệu lớn cũng sẽ đến và thực hiện công việc của nó mà thôi. Nhưng nếu chúng ta không có một câu chuyện đủ tốt, nếu chúng ta không thể thuyết phục mọi người rằng vì sao lại cần đến nghề nghiệp này, rằng có những thông tin, những quyết định chỉ có thể được thu thập và thực hiện bởi trí tuệ và kinh nghiệm chuyên môn của giáo viên và các nhà lãnh đạo giáo dục mà thôi. Nếu chúng ta không làm được điều đó, chúng ta sẽ sớm bị thay thế bởi máy móc.

Will Brehm:  23:49
Là một nhà nghiên cứu, tôi nghĩ là điều này cũng khá dễ hiểu. Tôi là một nhà nghiên cứu định tính, và đó là việc đưa ra những kết luận định tính có chiều sâu thông qua các mẫu nghiên cứu có kích thước nhỏ. Chúng ta không cần quá nhiều người, chúng ta không cần dữ liệu lớn, không cần những phương pháp định lượng thống kê để trả lời một số câu hỏi quan trọng về đời sống xã hội, bao gồm cả về trường học. Đôi khi chỉ cần thông qua một người thôi, việc quan sát hành vi, mối quan hệ xã hội và các tương tác của một người thôi cũng giúp chúng ta đưa ra được nhiều lý thuyết về những gì đang diễn ra rồi? Tôi nghĩ điều này đâu có gì là quá khó hiểu đâu, phải không?

Pasi Sahlberg:  24:34
Vâng có lẽ là như vậy. Nhưng tôi đã thực hiện một thử nghiệm trong các buổi hội thảo và nói chuyện của tôi. Tôi đã chiếu một video clip trong khoảng hai phút, về mội giải pháp hứa hẹn giúp cải thiện thành tích và giảm thiểu tỷ lệ bỏ học trong hệ thống. Đó là một thuật toán thông minh quan sát cách thức mà trẻ em trả lời các câu hỏi trắc nghiệm. Và chi phí thì tầm khoảng một vài trăm nghìn đô. Và họ đã cho thấy là khi giải pháp này được thực hiện ở một số bang và một số quận, mọi thứ, mọi đường cong đều đi lên. Do đó dĩ nhiên là với tôi hay anh thì điều này không có gì là khó hiểu. Tuy nhiên, sẽ có ai đó ngoài kia chịu trách nhiệm, ý tôi là những người có thẩm quyền trong hệ thống. Họ đã hứa hẹn sẽ tạo ra được những tiến bộ thần kì cho nền giáo dục và họ biết rằng sẽ rất khó để có thể làm được điều này chỉ bằng việc nói chuyện với mọi người, với giáo viên và cổ vũ mọi người hãy cố gắng thêm một chút. Do đó tôi nghĩ rằng rất có thể là trên phạm vi thế giới, mọi người cuối cùng rồi cũng sẽ muốn dùng đến những giải pháp này, những giải pháp hứa hẹn rất nhiều, rất nhiều thứ và cho thấy những cải thiện về kết quả, nhưng lại hầu như không liên quan gì đến việc học, việc trẻ em sẽ trở nên như thế nào khi rời khỏi trường học. Giống như anh đã nói đấy, giáo dục liên quan rất nhiều đến các mối quan hệ, cần có sự hiểu biết xem chúng ta là ai, chúng ta học tập như thế nào, chúng ta sẽ làm gì. Và một lần nữa thì trong những việc này, máy móc không thể nào bằng con người được. Dữ liệu lớn có hạn chế của nó, hạn chế trong việc làm những điều mà chúng ta thì có thể làm được. Và điều này mang lại một cơ hội rất lớn cho việc sử dụng dữ liệu nhỏ.

Will Brehm:  26:26
Tôi muốn hỏi một chút về điều này. Nhiều người cho rằng Phần Lan là một trong những quốc gia mà các quốc gia khác nên học theo để cải thiện nền giáo dục đang gặp thất bại của họ. Niềm tin này đến từ đâu và ông có nghĩ rằng nó là sự thật không? Hay có một phần nào đó là sự thật? Hay đó chỉ là một niềm tin sai lệch?

Pasi Sahlberg:  26:49
Như tôi đã viết trong quyển sách của mình, có nhiều niềm tin sai lệch về Phần Lan rất nguy hiểm mà mọi người nên tránh. Đó là lý do vì sao mà tôi đã đề xuất rằng một trong bốn điều mà bất kể nền giáo dục nào cũng nên thực hiện để trở nên tốt hơn chính là cố gắng tránh đi những niềm tin hoang đường mà mọi người thường hay nghe về Phần Lan. Có những thứ thật sự rất nguy hiểm như việc cho rằng ở Phần Lan không có bài tập về nhà. Mọi người thường thấy điều này trong các phim tài liệu và đọc được trên báo ở mọi khắp nơi trên thế giới. Nhiều nhà lãnh đạo giáo dục đã gặp và hỏi riêng tôi rằng hệ thống giáo dục của họ có nên làm những gì mà Phần Lan đã làm và cấm bài tập về nhà không. Nhưng làm như vậy thật ra là rất có hại, rất điên rồ. Và đương nhiên là có một chuyện hoang đường khác nữa cũng rất phổ biến về Phần Lan khi cho rằng trong tương lai chúng tôi sẽ không dạy học theo môn học nữa. Sẽ chỉ còn có các chủ đề và các dự án mà thôi. Và điều này thì, như tôi đã mô tả trong quyển sách là hoàn toàn không đúng sự thật. Nhiều chuyện hiểu lầm như vậy đã xảy ra đơn giản vì sự yếu kém của báo chí. Anh biết đấy, đôi khi họ viết những câu chuyện này trong khi chưa hề đặt chân đến Phần Lan, chưa hề nói chuyện với bất kì ai, và đôi khi họ đưa ra những ý tưởng điên rồ chỉ để giật tít mà thôi.

Nhưng điều mà tôi nhận ra khi viết quyển sách này và một số quyển sách trước đó là thật ra rất khó để có thể thực sự hiểu được bất kì một nền giáo dục nào, dù đó là nền giáo dục Nhật, hay Phần Lan, hay Mỹ, đủ để có thể lý giải một cách thực sự đúng đắn về cách thức mà nền giáo dục ấy vận hành. Và đó là lý do mà rất dễ dẫn đến việc có những niềm tin sai lệch về một nền giáo dục nào đó. Thật sự thì rất đáng tiếc. Tôi nghĩ rằng có những điều rất hữu ích và thú vị về nền giáo dục Phần Lan, cũng như nhiều nền giáo dục khác. Hầu hết mọi nền giáo dục đều có những điều thú vị mà họ đang thực hiện trong khi những nước khác không làm. Nhưng dĩ nhiên là vì mọi người đã dành quá nhiều sự chú ý cho Phần Lan nên có rất nhiều nghiên cứu để tìm ra những điều như vậy ở Phần Lan so với những nền giáo dục khác, những nơi mà không ai để tâm đến việc tìm hiểu. Chính vì vậy, tôi nghĩ là chúng ta phải nên rất cẩn trọng trong việc tìm ra những điều mà chúng ta cho là hữu ích. Và lý do mà tôi viết quyền “FinnishED Leadership” chính là vì có nhiều người đã hỏi tôi rằng nếu những điều mà họ xem trên tin tức hoặc phim ảnh và phim tài liệu không đúng, thì có điều gì mà họ có thể làm nếu họ muốn học hỏi từ Phần Lan? Và dĩ nhiên là không thể nào có chuyện một nền giáo dục đạt được thành tựu ở tầm thế giới như vậy lại chỉ thành công một cách ngẫu nhiên. Điều này đúng với Nhật Bản, Canada hay Phần Lan và các quốc gia khác nữa, sẽ luôn có một điều gì đó giúp giải thích lý do vì sao các quốc gia này làm được điều đó. Không thể nào thành công chỉ nhờ sự ngẫu nhiên được.

Will Brehm:  29:54
Vậy thì trong cuộc trò chuyện của ông với George Pataki tại buổi hội nghị một vài năm về trước đó, có lẽ là George không thực sự học được điều gì từ ông. Nhưng dù là nói chuyện phiếm thôi, ông có cảm thấy học được điều gì từ George không?

Pasi Sahlberg:  30:09
Tôi nghĩ tôi là một người lạc quan. Tôi luôn cố gắng học được nhiều thứ trong mọi trường hợp. Và anh biết đấy, tôi đã dành khá nhiều thời gian trong cuộc đời, không hẳn là trong lĩnh vực chính trị, nhưng trong lĩnh vực chính sách. Và chính sách thì quan hệ rất mật thiết với chính trị. Nên tôi đoán là điều mà tôi đã học được từ George chính là việc làm thế nào có thể dễ dàng bàn luận về giáo dục mà ẩn sau đó là quyền lực chính trị, là tầm ảnh hưởng và kinh nghiệm chính trị. Việc hùng biện như vậy trông có vẻ rất đơn giản. Và phải nói là tôi cảm thấy khá ngưỡng mộ khi nghe bài phát biểu của ông ấy tại hội nghị. Ông ấy quả thật là một nhà chính trị dày dạn kinh nghiệm. Ngay cả sau cuộc nói chuyện dài 45 phút của chúng tôi, sau khi ông ấy đã lắng nghe những ý kiến khác 180 độ so với suy nghĩ và niềm tin của ông ấy, ông ấy vẫn có thể bước lên bục và nói lại một cách hoàn toàn chính xác những gì ông ấy đã nói với tôi, về vấn đề mà nước Mỹ đang gặp phải, về việc tất cả là do những giáo viên tồi tệ, rằng chúng ta nên sa thải họ, rằng nước Mỹ xứng đáng với những điều tốt hơn. Tôi nghĩ để làm được như vậy thì ắt hẳn ông ấy phải có được những kỹ năng nhất định và nếu mà tôi có được những kỹ năng như vậy, để giao tiếp và trình bày thì chắc là công việc của tôi đã tốt hơn rất nhiều.

Ông ấy đã không nói thêm điều gì mà tôi chưa từng nghe. Nhưng dĩ nhiên tôi không dừng cuộc nói chuyện và nói với ông ấy điều đó. Chủ yếu là tôi nghĩ rằng việc thuyết phục, việc tìm ra được một câu chuyện hay, một cuộc trò chuyện thực sự làm người khác phải dừng lai một chút và suy nghĩ thật sự quan trọng.
Đến bây giờ việc George có còn nhớ về cuộc trò chuyện này hay không vẫn là một ẩn số đối với tôi. Và ngay cả khi ông ấy có nhớ đến nó, cũng không biết được rằng ông ấy có nhớ về nó giống như cách mà tôi nhớ hay không. Có khi là khi ông ấy đã kể cho đồng nghiệp của mình về cuộc trò chuyện này, rằng có một anh chàng người Phần Lan kia hoàn toàn đồng tình với ông ấy. Không biết ông ấy có kể về mọi thứ giống với tôi không? Tôi cũng không rõ. Nhưng dẫu sau thì có một cuộc trò chuyện như vậy cũng rất tuyệt vời. Nếu không có buổi ăn trưa hôm ấy với George, có lẽ là tôi đã không thể viết nên quyển sách của tôi như bây giờ.

Will Brehm:  32:28
Cám ơn ông Pasi Sahlberg vì đã tham dự FreshEd. Và một lần nữa, luôn luôn là một vinh dự khi được trò chuyện với ông.

Pasi Sahlberg:  32:33
Cám ơn Will. Cám ơn anh rất nhiều.

Translated by Linh Hong Ho

Want to help translate this show into other languages? Please contact info@freshedpodcast.com

Have any useful resources related to this show? Please send them to info@freshedpodcast.com

What are the hard questions in education today?

My guest is Pasi Sahlberg. When he was teaching at the Harvard Graduate School of Education, he edited a book with his students on some of the biggest and hardest questions facing education today.

In our conversation, Pasi speaks about the class, the book, and the importance of writing op-eds. He even offers some advice for US Education Secretary Betsy DeVos.

Many listeners have probably heard of Pasi Sahlberg. Some might even consider him an educational change maker. I ask Pasi if he sees himself as a change maker. Stay tuned to hear his answer!

Pasi Sahlberg is a global educational advisor. His latest co-edited book is entitled Hard Questions on Global Educational Change: Policies, practices, and the future of education which was published by Teachers College Press earlier this year.

Citation: Sahlberg, Pasi, interview with Will Brehm, FreshEd, 82, podcast audio, June 17, 2017. https://www.freshedpodcast.com/pasisahlberg-2/

Transcript, Translation, Resources:

Read more

Textbooks are perhaps the most recognizable part of school systems. You go to school; you learn from a textbook.

But what’s inside that textbook your reading? Who wrote it? How are controversial issues dealt with? And how have textbooks changed over time and compare across the country?

My guest today, Jim Williams, has edited or co-edited three volumes on textbooks. The many chapters across the volumes looked at textbooks around the world. The first volume looked at textbooks and national-governments. The second volume explored the issue of identity. And the last zoomed in on textbooks in post-conflict settings.

Jim William is the UNESCO Chair in International Education for Development and Professor of International Education & International Affairs at the George Washington University. While on sabbatical in Tokyo, Jim was kind enough to stop by my office where we recorded this interview.

Citation: Williams, Jim, interview with Will Brehm, FreshEd, 81, podcast audio, July 10, 2017. https://www.freshedpodcast.com/jimwilliams/

Transcript, Translation, Resources:

Read more